Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 116: Cữu cữu là đại lão 17 (length: 8159)

Lúc Lưu Văn đi ra khỏi phòng tắm, Dương Hải và Hoắc Quang đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
"Tiểu Văn à, cuối cùng ngươi cũng ra rồi, nếu ngươi không ra, ta định tìm người hỏi xem ngươi đi đâu." Dương Hải thấy Lưu Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Quang cẩn thận nhìn một hồi, "Không sao chứ."
"Ngại quá." Lưu Văn vào nhà tắm, lúc đầu thực sự không quen, dù sao nhà tắm rất lớn, bên trong dù không nhiều người nhưng nói chung có chút không thích ứng.
Sau khi thích ứng một chút, nàng mới vào nhà tắm tắm rửa, vì quá bẩn nên nàng cọ rửa rất lâu, gội đầu mấy lần, mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
"Được rồi, chúng ta về thôi." Hoắc Quang biết người nhà họ Dương đã đến, có lẽ đều đang chuẩn bị bữa tối.
"Cậu." Lưu Văn nhớ đến chuyện kiện.
Hoắc Quang cúi đầu nhìn Lưu Văn, "Chuyện gì?"
"Cái đó, cái đó, sau này tắm rửa đều phải ở bên ngoài tắm sao?" Lần này dù sao cũng là tình huống tương đối đặc biệt, nếu như không tắm, nàng đã muốn ngất rồi.
Hoắc Quang ừ một tiếng, "Đúng vậy, phải đến nhà tắm mà tắm."
"Không thể tắm ở nhà sao?" Lưu Văn không hiểu, rõ ràng trong nhà có phòng vệ sinh, không thể tắm ở nhà sao?
Tắm ở nhà tắm, cũng không phải là không thể tắm, nhưng lúc đó cân nhắc đến mùa hè tắm rửa, họ quen mùa đông sẽ đi nhà tắm bên ngoài tắm.
"Tắm ở nhà tắm tốt hơn mà." Dương Hải không hiểu, tắm ở bên ngoài, nước nhiều không nói, còn có thể ngâm mình thoải mái, nghĩ thôi đã thấy như ngày tiên.
"Ta, ta không quen." Lưu Văn đương nhiên biết Dương Hải họ là người phương Bắc, từ nhỏ đã ra ngoài tắm rửa, cho nên không thấy có gì không thích hợp.
Nhưng nàng chưa từng trải qua, đương nhiên là không có cách nào thích ứng.
Không quen? Dương Hải định nói, cái này có gì mà không quen, "Chẳng lẽ trước kia mùa đông ngươi không tắm rửa sao?"
"Tắm chứ, chẳng qua mùa đông ngày không quá nóng, phòng đặt cái lò sưởi, là có thể tắm." Đương nhiên phía nam thì khác, trừ phi là thành phố có đơn vị, sẽ có nhà tắm cho công nhân viên chức cùng gia đình, còn không thì đều là tắm ở nhà.
Tắm ở nhà a, Dương Hải sinh ra đã ở kinh thành, căn bản chưa từng rời khỏi kinh thành, đều không biết thế giới bên ngoài thế nào.
"Phía nam không có nhà tắm, trong thành thì các đơn vị có, nhưng nông thôn không có." Hoắc Quang suy nghĩ một chút, đã hiểu vì sao Lưu Văn nói như vậy.
"Trong nhà thì..." Hoắc Quang suy nghĩ một hồi, "Chúng ta hồi trước xây nhà bếp với nhà vệ sinh, cũng không nghĩ đến việc lắp đặt đường ống sưởi."
"Thế thì tốn tiền." Dương Hải nói nhỏ, lúc trước họ cũng từng nghĩ lắp đặt đường ống dẫn hơi ấm, nhưng cân nhắc đến tiền bạc.
"Ngày mai đi xin thôi." Hoắc Quang biểu thị nếu Lưu Văn không quen tắm ở ngoài, vậy thì tắm trong nhà.
Oa, Dương Hải không ngờ Hoắc Quang lại hào phóng như vậy, phải biết việc lắp đặt đường ống ra bên ngoài tốn tiền, rồi phí sưởi ấm hàng năm cũng sẽ tăng, dù sao diện tích lớn.
Kết quả Hoắc Quang chỉ vì con bé này nói một câu, lại muốn đi kéo dài đường ống, đối với con bé này cũng có hơi quá tốt rồi đi.
"Như vậy mùa đông đi phòng bếp nấu cơm cũng sẽ bị lạnh."
"Hơn nữa có khi không muốn ra ngoài tắm, tắm ở nhà cũng đỡ." Hoắc Quang cảm thấy lắp đặt sưởi ấm là tốn kém, nhưng rất cần thiết.
"Cũng đúng." Dương Hải nghĩ nghĩ cũng thấy vậy, "Không phải phòng trong có sưởi ấm, phòng bếp với phòng vệ sinh thì không, mỗi lần ra vào chênh lệch nhiệt độ lớn, ra vào lần nào cũng phải mặc áo quần."
Bọn họ còn trẻ thì không sao, nhưng bà nội đã lớn tuổi, ra vào rất bất tiện.
Còn về tiền bạc thì thật không cần để ý, nhà họ bốn người ai cũng có tiền.
Hoắc Quang về đến nhà liền giặt đồ, vốn muốn giúp Lưu Văn giặt đồ nhưng cũng không tranh được với hắn.
"Ngươi đi chuẩn bị quà cho Dương bà nội với người nhà." Sắp đến giờ sang nhà họ Dương ăn cơm, không thể tay không mà đi được.
"Dạ." Lưu Văn tung tăng chạy vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vì đồ đạc đều do Hoắc Quang mua, hiện tại nhìn quà tặng, phát hiện số lượng không nhiều, bao gói bên ngoài còn có tên người nhận.
Thế mới biết, hình như không cần phải mang quá nhiều quà biếu, chỉ có nhà họ Dương và một vị lão sư.
Ách, hình như không có thân thích nhà họ Hoắc, Lưu Văn rất không hiểu, nhà họ Hoắc là người kinh thành, sao có thể không có một ai thân thích chứ.
Chẳng lẽ là trở mặt không qua lại với họ sao? Cũng phải, hàng xóm xung quanh đều tính toán đến căn nhà của nhà họ Hoắc, không lý gì người thân không tính toán đến.
Có một căn nhà lớn như vậy, chỉ có hai anh em Hoắc gia, thân thích của họ không đỏ mắt sao?
Hoắc Quang giặt đồ xong liền mang lên sân thượng phơi.
Dương lão thái biết ngày Hoắc Quang với Lưu Văn đến nhà, vì chào đón Lưu Văn, nhà họ Dương đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
"Thái bà nội ạ." Lưu Văn đi theo sau Hoắc Quang đến nhà họ Dương, chào hỏi với mọi người nhà họ Dương.
Dương bà nội liên tục gọi, "Ngoan, ngoan." Nhìn đi nhìn lại Lưu Văn, không giống Hoắc Tư Kỳ cho lắm, xem ra hẳn là giống ba của con bé.
Dương Bỉnh Hoa thấy thân hình Lưu Văn nhỏ bé, không khỏi nghĩ đến trước kia tại tang lễ của bạn già là vợ chồng lão Hoắc, một đứa trẻ không lớn, lại kéo Hoắc Quang, cố gắng đối phó với biết bao nhiêu việc, trong vòng vây của đám thân thích tham lam, đã bảo toàn được căn nhà.
Đó là một đứa bé thông minh, có thủ đoạn, rất là kiên cường, thế nhưng lại chết ở phía nam, Dương Bỉnh Hoa hít sâu một hơi.
"Tiểu Văn." Dương Bỉnh Hoa nhớ tới Dương Hải đã nói qua đứa bé này tên Lưu Văn, "Có chuyện gì, cứ đến nhà ông."
Tào Vũ Hàm sinh hai đứa con trai, đứa lớn thì được việc, đứa nhỏ thì cười đùa suốt ngày, mặc dù đều hiếu thuận, không để hai người làm cha mẹ phải quá lo lắng.
Nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, đúng, nhìn con gái thì ấm áp, biết dựa dẫm vào người, tuy không phải là con gái, nhưng cháu gái cũng như vậy.
Tào Vũ Hàm kéo Lưu Văn lại, "Con ngoan, có chuyện gì cứ nói với bà nội."
"Dù cậu con đối tốt với con, nhưng dù sao cậu con vẫn là đàn ông, không thể chăm sóc quá kỹ lưỡng." Tào Vũ Hàm biết Hoắc Quang rất biết quan tâm, lại còn thật kỹ lưỡng.
Nhưng người dù tốt đến đâu, cũng không phải là nữ giới, rất nhiều chuyện đều không thể chu toàn.
"Dạ." Lưu Văn cảm nhận được thiện ý mà vợ chồng Dương Bỉnh Hoa dành cho mình.
"Đúng rồi, em gái ta nói, công ty có một ít vải vụn, ngày mai ta đi xem thử."
Con gái mà, tất nhiên là phải ăn diện một chút, điều này khiến Tào Vũ Hàm luôn cảm thấy tiếc nuối vì không có con gái để làm đẹp, bây giờ lại có Lưu Văn, Tào Vũ Hàm cảm giác hứng thú thiết kế trang phục cho búp bê khi còn bé của mình trỗi dậy.
"Đúng, nên đi mua." Dương bà nội cũng mong trong nhà có một cô cháu gái, đáng tiếc con dâu chỉ sinh được hai đứa cháu trai.
Dương bà nội cũng chỉ có một đứa con trai là Dương Bỉnh Hoa, cũng rất tiếc không có con gái, hồi trước khi Hoắc Tư Kỳ còn ở kinh thành, mọi người đều phải lo cuộc sống, dù muốn ăn diện cho con, cũng không có đủ khả năng.
Còn giờ Lưu Văn đã về, nhất định phải bù đắp.
Dương bà nội trước kia cũng từng học trường nữ, biết cách ăn diện, Tào Vũ Hàm hứng thú nhất cũng là thiết kế quần áo, tiếc là bây giờ không thể mặc ra ngoài.
Nhưng không sao, bây giờ có thể giúp Lưu Văn làm quần áo, chỉ cần không quá phóng khoáng là được.
- Chương trước bị khóa, ta cũng không biết lý do gì, đã sửa rồi, cũng không biết đã được chưa, tra đi tra lại, cảm thấy không có chỗ nào vi quy cả, ai ... (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận