Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 580: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 36 (length: 8073)

Trương Hồng sau khi vào thư viện, tìm đến một vị trí cố định, đặt túi sách xuống, sau đó mở máy tính, tiếp đó đi tìm sách.
Mặc dù là thư viện trường học, nhưng những người tay chân không sạch sẽ cũng không ít.
Nhỡ một chút không chú ý, máy tính bị người ta lấy mất, thật sự là muốn khóc chết mất.
Theo số lần nàng đến thư viện tăng lên, cũng quen biết không ít người, bình thường mọi người cũng sẽ giúp nhau trông chừng đồ đạc.
Sau khi tìm được sách báo cần, Lưu Văn tiện tay rót cho mình một cốc trà.
Về đến vị trí, nàng lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong túi, đặt ở giữa bàn.
Bình thường mọi người đều sẽ mang một ít đồ ăn đến, tuy không cùng hệ, nhưng mọi người cũng dần quen, đều là người thích học tập.
Ngẫu nhiên Lưu Văn tìm không thấy sách, nói với bọn họ, cũng có thể giúp nàng tìm ra.
So với ở chung với bạn học cùng lớp, Lưu Văn ngược lại cảm thấy ở chung với bọn họ, càng thêm tự tại.
Mọi người cũng không để ý đồ ăn vặt Lưu Văn lấy ra có ngon hơn hay không, họ không bận bịu ghi chép thì là liên tục lật sách, thỉnh thoảng mới đứng dậy.
Không phải đi nhà vệ sinh, thì là đi lấy nước, hoặc là đi tìm sách, rất ít khi tán gẫu, trừ phi là thật có việc.
Lưu Văn không khỏi nhớ tới nguyên chủ trước kia cùng Phương Mạnh Nhàn các nàng đến thư viện, có thể nói thời gian tán gẫu còn nhiều hơn thời gian đọc sách.
Mỗi ngày Lưu Văn đều ở thư viện đợi đến bốn giờ rưỡi là rút lui, dù sao nàng còn phải đi bắt xe bus về nhà.
Liếc nhìn thời gian, Lưu Văn cất những tài liệu vừa nhập vào máy tính, cùng những người còn đang phấn đấu khẽ nói tạm biệt rồi xách túi sách rời đi.
Vừa đi vừa lấy điện thoại ra xem có ai tìm mình không.
Hôm nay Mẫn Hách Tông tìm nàng, Lưu Văn có thể nói là không hề nể mặt đối phương, ngược lại là chà đạp mặt mũi người nào đó xuống đất không thương tiếc.
Lưu Văn cảm thấy cái tên mụ bảo nam này, chắc hẳn cảm thấy chịu vũ nhục và ấm ức lắm, về nhà sẽ tìm Trương Hồng mách tội, nói Lưu Văn đã ức hiếp hắn như thế nào.
Kết quả cúi đầu xem điện thoại Lưu Văn không để ý ở cửa thư viện, có hai bóng dáng quen thuộc đang đợi nàng.
Bất quá cho dù nàng chú ý, thì có thể thế nào, thư viện chỉ có một cửa lớn như vậy, căn bản không có cách nào tránh đi.
Hơn nữa Lưu Văn cũng không cảm thấy có cần phải tránh bọn họ, nàng cũng có làm gì sai trái lương tâm đâu, có gì phải trốn.
Phương Mạnh Nhàn thấy Lưu Văn, cũng không khỏi thở phào, nàng vốn dĩ cho rằng Lưu Văn thấy nàng sẽ trốn, không ngờ nàng căn bản không làm vậy.
Đới Hải trước kia đã biết Lưu Văn, chỉ là đối với nàng, chưa từng có thiện cảm, một phần là do Phương Mạnh Nhàn nói những chuyện liên quan đến Lưu Văn, còn lại là hắn ghen tị với những người có tiền.
Hắn không hiểu vì sao mỗi người lại có số phận khác nhau, rõ ràng hắn ưu tú như vậy, mà kết quả không có được cha mẹ tốt.
Nhưng hiện tại hắn mới biết, việc quen biết được người giàu, không hề dễ dàng, tối thiểu khi ngươi khởi nghiệp, người ta có thể tài trợ chút ít, cũng có thể giải quyết vấn đề nơi làm việc.
Từ miệng Phương Mạnh Nhàn biết Lưu Văn có nhà cho thuê, Đới Hải không khỏi động tâm.
Tuy rằng hắn chưa từng đến nhà Lưu Văn, nhưng từ những gì Phương Mạnh Nhàn nói về tình hình gia đình Lưu Văn, hắn biết điều kiện gia đình Lưu Văn không hề tầm thường.
Ít nhất hai căn nhà cho thuê đã gần cả chục triệu, chưa nói đến tiền tiết kiệm của nhà Lưu, đây chính là lựa chọn bạn gái tốt nhất tuyệt đối.
Đúng, không sai, chính là bạn gái, Đới Hải không phải không biết Phương Mạnh Nhàn thích hắn, có điều thì sao.
Cho dù hắn không có ý định khởi nghiệp, như vậy không có Lưu Văn, hắn cũng sẽ không cân nhắc Phương Mạnh Nhàn, thực sự tình cảnh nhà nàng khá phức tạp.
Nhà nàng còn có một đứa em trai, cha mẹ thì bất công với con trai.
Cưới Phương Mạnh Nhàn, chưa nói đến chuyện kết hôn, nhà mẹ đẻ của Phương Mạnh Nhàn có thể giúp đỡ được bao nhiêu, dự tính đến lễ hỏi sẽ có thể bị sư tử ngoạm.
Nhưng nếu tiền lễ hỏi cao đến mấy mà đều có thể được Phương Mạnh Nhàn mang về không thiếu một đồng thì Đới Hải thật không có ý kiến.
Vấn đề mấu chốt là, lễ hỏi nặng như thế vào nhà Phương gia thì đừng mong Phương Mạnh Nhàn có thể mang khoản tiền đó ra ngoài được.
Lễ hỏi cao, không có của hồi môn cũng coi như xong, điều quan trọng là em trai của Phương Mạnh Nhàn có lẽ nhỏ hơn cô ấy nhiều, mà cha mẹ Phương Mạnh Nhàn tuổi cũng đã cao, liệu có thể chăm sóc đứa con trai út được bao lâu.
Có lẽ chi phí ăn học cưới vợ của thằng nhóc đó về sau, đều cần vợ chồng Phương Mạnh Nhàn gánh vác, nghĩ đến đây, Đới Hải thật là rùng mình.
Cho dù trước kia bởi vì Phương Mạnh Nhàn chiếu cố hắn đủ điều mà yêu thích cô ấy, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn không còn ý tưởng này nữa.
Đới Hải chỉ mong có thể tìm được người vợ có thể giúp đỡ mình, chứ không muốn cùng nhau phấn đấu, gánh vác một người vợ nặng gánh.
Nhìn quanh, hắn cảm thấy Lưu Văn kỳ thực là người thích hợp nhất, trước đây đã nghe Phương Mạnh Nhàn nói, nói sao người này dễ dụ, hắn liền quyết định, nhất định phải theo đuổi Lưu Văn.
Như vậy chuyện cần văn phòng để khởi nghiệp cũng giải quyết được, đầu tư cũng có, hắn tuyệt đối sẽ là người dẫn đầu dự án, đến lúc đó mọi người đều sẽ phải thuận theo hắn.
Đới Hải thật sự hối hận, nếu như lúc đầu có thể sớm đi theo đuổi Lưu Văn thì tốt, có lẽ những dự tính khởi nghiệp va chạm mãi không có kết quả kia đã có thể sớm bắt đầu, hoặc có lẽ bây giờ dự án đã có thành tích rồi.
Đang chìm trong suy nghĩ, Đới Hải hoàn toàn không để ý, ánh mắt tính kế người của hắn lúc này, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Lưu Văn thấy Đới Hải mang ánh mắt như tính kế người ta, thì cảm thấy khó chịu.
Nàng biết đây không phải là ý nghĩ của mình, mà là của nguyên chủ lưu lại.
Phương Mạnh Nhàn thực ra cũng chú ý ánh mắt Đới Hải nhìn Lưu Văn, cô nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rõ ràng là cô những tháng ngày nay chăm sóc Đới Hải, hơn nữa vì hắn, mà mới cãi nhau với Lưu Văn.
Kết quả không ngờ Đới Hải vừa quay người, vậy mà lại thích Lưu Văn, chuyện này khiến người ta vô cùng khó chịu.
Vốn dĩ thật sự muốn quay người rời đi, nhưng mà thói quen cố gắng vì Đới Hải nhiều năm như vậy, cộng thêm những lời trước đây Đới Hải nói, và sự lạnh nhạt dạo gần đây.
Bất đắc dĩ nàng chỉ có thể gượng cười, nhiệt tình chào Lưu Văn, “Tiểu Văn, cậu chuẩn bị về à?” Nhìn Phương Mạnh Nhàn đột nhiên thay đổi, rất là nhiệt tình, có chút không thích ứng, cần biết hôm nay vị giáo sư này vừa điểm danh phê bình cô, sau khi tan học còn không thèm cho Lưu Văn sắc mặt tốt.
Kết quả hiện tại vậy mà trở mặt, Lưu Văn không khỏi cảm thán ma lực của tình yêu thật là lớn, đều có thể khiến Phương Mạnh Nhàn cho dù trong lòng không vui, mà vẫn nhiệt tình chào hỏi nàng.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân sau này Phương Mạnh Nhàn càng ngày càng muốn so đo với nguyên chủ chăng.
“Ừ, cậu cùng bạn trai đến thư viện đọc sách à.” Thôi vậy, cũng là một kẻ đáng thương, vì một người đàn ông mà cố gắng nhiều như vậy, có thể giúp được thì cứ giúp một chút.
Phương Mạnh Nhàn nghe Lưu Văn nói như vậy, không khỏi ngẩn người, có thể nói trong lòng cô có chút vui vẻ.
Hiện tại trong lòng cô, Lưu Văn có thể nói là tình địch lớn nhất của mình, cho dù Lưu Văn và Đới Hải căn bản không quen biết.
Nhưng cô tin, chỉ cần Đới Hải ra tay theo đuổi Lưu Văn, chuyện đó sớm hay muộn thôi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận