Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 512: Độc thân nhà nữ nhi 67 (length: 8323)

Bốn người vào phòng xong, liền đóng cửa lại ngay, mặc kệ người ta bàn tán, dù sao nhà đã mua rồi, cũng không phải chuyện họ có thể đổi ý được.
“Kết cấu căn nhà này vẫn tốt đấy.” Điểm này là nãy giờ Đổng Bằng Nghĩa xem kỹ nhất, nếu kết cấu căn nhà có vấn đề, chẳng khác nào bỏ bốn ngàn mua đất không.
“Còn phòng thì, đến lúc đó xây thêm một phòng ở chỗ vườn hoa kia, cho em trai ngươi ở. Rồi dựa vào tường, làm thêm cái cầu thang lên, như vậy phòng sau, tức là phòng Tư Kỳ ở, cũng sẽ có nắng gió vào, thông thoáng hơn.”
“Ba, ba định ở đây sao?” Đổng Tư Dao cho rằng Đổng Bằng Nghĩa mua căn nhà này là tính cho thuê, ai ngờ mấy ông toàn tính ở.
“Nếu sửa sang lại một chút, đương nhiên là cho thuê lấy tiền, nhưng ta đã tốn nhiều tiền như vậy, sao có thể cho thuê được, đương nhiên là mình ở.”
“Hơn nữa chỗ này với chỗ của con cũng không xa lắm.”
“Căn nhà này tuy là tầng trệt, nhưng tầng cũng cao, có thể làm một gác xép để đồ.”
Trước kia Đổng Bằng Nghĩa chê căn nhà này đủ thứ, cảm thấy nhìn kiểu gì cũng không ưng mắt.
Nhưng bây giờ lại thấy sao nó cũng ổn, “Nhà cũ cho thuê luôn.”
“Vậy, phòng bếp ở bên con cứ làm đơn giản thôi, tối đến ăn cơm bên này.” Hiện giờ Đổng Bằng Nghĩa đi làm ca dài, tiền lương giảm không ít.
Trước kia thì Đổng Bằng Nghĩa tiếc tiền, dù sao tăng ca với làm ca đêm thu nhập cũng khá, nhưng giờ ông vừa hay làm hậu cần, cơm tối, việc nhà cửa đều quán xuyến, Lưu Linh với Đổng Tư Dao có thể yên tâm làm ăn.
Tính làm hậu cần thật à? Lưu Văn hết sức kinh ngạc, phải biết có rất nhiều đàn ông, thỉnh thoảng giúp một tí việc nhà đã là quá tốt, còn chính thức trở thành ông chồng nội trợ, việc nhà quán xuyến hết thì không mấy ai.
Cứ nhìn Lưu Dược thì biết, rõ ràng kiếm chẳng được bao nhiêu, nhưng vẫn cứ bộ dạng ông lớn.
Lưu Văn thật sự nghĩ, phải cho người Lưu gia xem mới được, nhưng mà nghĩ đến tình cảnh Lưu gia bây giờ chẳng biết thế nào, thôi vậy.
Bốn người bàn bạc xong nên sửa chữa cải tạo căn nhà thế nào, liền sang chỗ Đổng Tư Dao mới mua nhà, nói với đốc công xem có gọi thêm người đến sửa sang luôn cái căn nhỏ kia không.
Đốc công nhận dạng việc này thì quá quen rồi, có thể nói chủ nhà nói qua ý tưởng là biết phải làm sao, còn chỉ ra được vấn đề chỗ nào, chẳng cần bản vẽ gì cũng làm cho nhà đẹp hơn.
Chỉ không ngờ nhà Đổng Tư Dao, mới đó mà đã mua thêm căn nữa, tuy lần này là vợ chồng Đổng Bằng Nghĩa mua, nhưng đủ thấy nhà Đổng thế nào.
Không nói là giờ có người có tiền nhiều hơn trước, nhưng nhiều người đều mong chờ đơn vị chia nhà, không cam lòng bỏ mấy ngàn ra mua nhà, nhưng Đổng Tư Dao bọn họ không đợi đơn vị chia nhà, đến khi cần mua là mua, chưa bao giờ chần chừ.
“Được, vừa vặn có mấy người vừa sửa nhà cho người ta xong, công trình của họ hôm nay là kết thúc, ta cho họ mai sang.”
“Hôm nay ta qua xem trước được không?” Đốc công muốn biết nhà Đổng tính cải tạo nhà thế nào, tầm bao nhiêu công việc, để hắn còn sắp xếp người qua.
Tất nhiên quan trọng nhất là phải bàn về tiền công, dù biết Đổng Tư Dao không keo kiệt, nhưng cứ nói trước vẫn hơn, lỡ xảy ra tranh cãi sau này.
Đổng Tư Dao tất nhiên không từ chối, cùng Đổng Bằng Nghĩa đi theo đốc công qua đó, Lưu Văn lần này không hứng thú đi, sáng sớm đã chạy hai bận, con bé còn là trẻ con mà.
Càng quan trọng hơn là, nhà đó đâu phải của Đổng Tư Dao, nên con bé không hứng chạy nữa.
Có thời gian này, chi bằng về đọc sách, hôm qua bận cả ngày, đến tối đọc sách thì thấy đầu óc mơ màng, chẳng đọc được bao nhiêu.
Lưu Linh đưa Lưu Văn về xong thì đi chợ bán đồ tiếp, tiền nhà đều tiêu hết rồi, phải cố kiếm tiền thôi.
Hiện tại Lưu Linh không hề muốn đi làm nữa, đi làm vất vả vậy, kiếm được có mấy đồng, còn bị người ta soi mói, đủ loại chơi xấu, thà cứ xin nghỉ phép, rồi ra chợ làm ăn.
Đổng Tư Dao biết việc nhà mình mua nhà nhất định sẽ lan ra, có điều cô cảm thấy sao truyền nhanh vậy, thì ra bên quản lý bất động sản toàn người nhà máy cơ khí.
Đối với nhân vật đang nổi gần đây là Đổng Tư Dao, rất nhiều người biết, nên thấy cô đến phòng quản lý bất động sản làm việc, sao có thể không để ý.
Hơi nghe ngóng đã biết Đổng Tư Dao lại mua thêm một căn nữa, dù đăng ký tên Đổng Bằng Nghĩa, nhưng trong mắt mọi người, đó chính là Đổng Tư Dao mua cho nhà họ Đổng.
Chuyện như vậy tất nhiên phải chia sẻ với người khác, cho dù là giờ làm việc, chẳng phải vẫn còn điện thoại, cứ gọi trực tiếp thôi.
Rất nhanh tin này đã lan khắp nhà máy cơ khí, Lưu Hạo nghe xong thì chẳng phản ứng gì, hắn biết người kể cho hắn nghe chuyện này, chỉ muốn xem phản ứng của hắn, nên lúc này, hắn ừ một tiếng thì có thể thế nào.
Khương Địch biết Đổng Tư Dao thế mà lại mua nhà, tức điên người, “Chẳng phải cô ta nói không có tiền sao?”
“Nếu không có tiền, sao chớp mắt cái đã mua thêm nhà.”
Khương Địch sao có thể không tức, cũng vì có người đòi nợ mà, căn nhà sắp đến tay thế mà bay mất.
Nàng thì không có nhà, Đổng Tư Dao lại có thêm căn, chuyện gì thế này.
Khương Địch biết có người xung quanh đang xem nàng cười chê, nhưng nàng không muốn nhẫn.
Lưu Dược nghe được tin này xong thì thở dài thườn thượt, hắn có thể nói gì đây, lúc trước Đổng Tư Dao đòi ly hôn, hắn còn thấy sau này nàng sẽ hối hận.
Thấy Đổng Tư Dao mua nhà sửa nhà rồi lại mua nhà, nghĩ cũng biết hiện tại nàng sống rất tốt, sao mà hối hận, chắc chắn không hối hận rồi.
Ngược lại là hắn, đúng là hối hận, vợ con đều bỏ hắn mà đi, vốn nghĩ sẽ luôn ở bên nhau thì giờ nhà Lưu người ai nấy sống.
Lưu Dược thì lại không biết nấu ăn, chỉ có thể ba bữa cơm ở nhà ăn, đúng là khẩu vị kém đi rất nhiều.
Vấn đề ăn uống ít nhất cũng còn có cách, nhưng việc nhà thì lại là một vấn đề lớn.
Thay quần áo không ai giặt, nhà cửa dơ bẩn cũng chẳng ai dọn dẹp, Lưu Dược đúng là hối hận chết.
Rõ ràng đã từng có người vợ tốt như thế, kết quả vì đầu óc hồ đồ, lại để tuột mất.
Còn việc tìm người vợ khác, Lưu Dược nhớ đến mấy ngày trước có mấy bà dì nhiệt tình trong khu giúp mai mối, nghe qua điều kiện của cả nam lẫn nữ, Lưu Dược vốn tự cho là mình điều kiện cũng không tệ thì cũng đành chịu.
Thanh danh nhà Lưu coi như thối rồi, ai cũng biết Lưu Dược ban đầu ly hôn thế nào, giờ có mấy ai bằng lòng nhảy vào cái hố này.
Thêm nữa là, hắn nghĩ hắn là kỹ sư, là sinh viên đại học, mà muốn tái hôn thì điều kiện đối phương cũng không quá tốt.
Còn tìm sinh viên đại học chưa kết hôn thì đó quả là chuyện nằm mơ, trừ khi giờ tay hắn đang cầm tiền.
Lưu Lỵ biết Đổng Tư Dao lại mua thêm nhà xong, thì đã quyết ý định rồi, tiền tuyệt đối không trả lại, rõ ràng Đổng Tư Dao không phải là không có tiền, sao phải thúc ép làm gì.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận