Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 222: Đệ đệ là đại lão 26 (length: 8918)

Làm xong chuyện của Lưu Cường, giẫm chân ga lái xe đến nhà khách, phát hiện hai đứa trẻ đã ở đại sảnh tầng một chờ hắn, phòng cũng đã trả.
Hai đứa trẻ tìm một chỗ, yên tĩnh làm bài tập, xung quanh người đi lại, bọn chúng căn bản không hề chú ý.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của bọn chúng, Lưu Cường vô cùng xúc động, đây chính là con của hắn, có chút thời gian rảnh là tìm chỗ làm bài, căn bản không cần cha mẹ lo lắng việc học.
"Tiểu Văn, Bân Bân, chúng ta đi thôi." Lưu Cường giúp cầm đồ đạc, liền chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên hắn phát hiện có gì đó không đúng, ba cha con ra ngoài, chỉ mang theo một cái túi, Lưu Văn xuống tàu hỏa có ba kiện hành lý, tổng cộng là bốn kiện hành lý.
Nhưng hiện tại là bảy kiện hành lý, chuyện gì xảy ra vậy? Mua đồ Tết sao? Lưu Cường nhớ Phùng Quyên đã nói, đồ Tết đã chuẩn bị gần xong, sao giờ lại muốn mua đồ Tết.
Không phải Lưu Cường tiếc tiền, mà là đồ Tết chuẩn bị nhiều, ăn không hết chẳng phải lãng phí sao?
Lưu Cường đem đồ đạc để vào cốp xe, "Các con mua đồ Tết gì vậy."
"Thế mà mua những ba cái bao lớn."
"Mua một ít đồ nhỏ thôi ạ."
"Có cả vở bài tập." Lưu Văn vốn không biết nên mua gì, thấy có cửa hàng văn phòng phẩm đang đại hạ giá, vở các loại đều đồng giá, Lưu Văn thấy mua cái này hợp lý.
Tuy đang là dịp Tết, mua vở bài tập sẽ khiến rất nhiều học sinh cảm thấy khổ sở, nhưng giá cả này, biết đâu sẽ làm phụ huynh hài lòng.
Ai bảo học sinh bài tập nhiều, vở bài tập dùng hết rất nhanh, cho nên mua nhiều như vậy, thật không lo ế hàng.
Vở bài tập còn có đồ dùng văn phòng phẩm? Lưu Cường không ngờ Lưu Văn thế mà mua ba thùng lớn cái này, "Cái kia, ba biết hai chị em con đều đang đi học, cái này dùng rất nhiều, nhưng cũng không cần thiết phải mua nhiều như vậy chứ."
Thật lo lắng đợi đến khi Lưu Văn chị em không đi học nữa, những đồ này đều không dùng hết.
"Dùng riêng?"
"Không phải, chúng con định đi bày sạp bán, vừa vặn đồ này đang được bán đại hạ giá."
Lưu Văn báo giá, "Thật là một mức giá tốt, con cảm thấy sẽ không bán ế đâu."
Mức giá này thật sự, Lưu Cường ngạc nhiên đến ngây người, "Rẻ quá vậy, trách gì mua nhiều thế."
"Đúng ạ, nếu không phải không đủ tiền, con còn có thể mua nhiều hơn nữa."
Lưu Văn nghĩ đến rõ ràng có thể mua sắm nhiều hơn, nhưng không có tiền a.
"Mua." Lưu Cường cảm thấy mức giá này mua vào thật không lỗ, dù không bán được cũng không sao, coi như mua cho các con luyện tập.
"Ba..." Lưu Văn nghĩ đồ đã mua xong, Lưu Cường dù không ngăn cản, ít nhất cũng không tán thành, nhưng không ngờ lại còn giúp cô bé nhập hàng.
"Là một ý tưởng không tồi, ba đương nhiên sẽ ủng hộ."Tuy hắn đang đi làm, nhưng làm ăn chung với bạn bè, biết làm ăn kiếm tiền cũng không ít.
Nếu không phải làm ăn, dựa vào tiền lương, một nhà chi tiêu, rồi muốn mua nhà ở Hải Thành, thật sự khó khăn.
"Coi như một sự luyện tập."Có người sẽ thấy con còn nhỏ, nên chỉ lo học hành, không thể dùng những việc khác làm con phân tâm.
Nhưng Lưu Cường cảm thấy để các con rèn luyện nhiều một chút cũng tốt, không đến mức đặt ra tiêu chuẩn vượt quá khả năng, cũng có thể làm Lưu Văn bọn họ biết kiếm tiền không dễ, không đến mức như Lưu Cương.
Lưu Cường nghĩ đến mấy hôm trước nhận được điện thoại của Lưu Cương gọi tới, vẻ mặt không được tốt lắm, biết cái thằng em này, hễ có lợi là thức dậy sớm, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới người này một bên ra sức bắt nạt Lưu Văn, một bên lại hi vọng có thể giúp hắn đổi công việc tốt hơn.
Nếu có thể chiếu cố Lưu Văn một chút, Lưu Cường thật không ngại giúp đỡ chút ít, rốt cuộc Lưu Cương sống tốt hơn, mới có thể đối xử tốt với Lưu Văn.
Nhưng hiện tại Lưu Cường cũng không muốn giúp, loại người này có khá lên cũng không nhớ đến công ơn của hắn, nếu vậy, làm gì phải rước họa vào thân, chẳng lẽ thiếu ân tình không muốn trả sao?
Lưu Cường cũng không vội cự tuyệt, chỉ nói là sẽ giúp hỏi xem, qua Tết Xuân, đợi hắn đi mua nhà xong, sẽ nói với hắn, Lưu Cương bằng cấp thấp, trình độ kỹ thuật không theo kịp, cho nên không thể sắp xếp công việc.
Về phần Lưu Cương biết sau, sẽ tức giận như thế nào, Lưu Cường mặc kệ, ai bảo thằng nhóc này thực lực không tốt, không có cách nào "đi cửa sau".
Về phần hắn không tin, có thể tự mình đến hỏi, dù sao trong lòng Lưu Cương không có anh trai này, hắn cũng không có đứa em này.
Lái xe đến chợ bán buôn, cửa hàng văn phòng phẩm kia cuối cùng còn ít hàng cần thanh lý, đợi dùng giá vốn bán toàn bộ cho Lưu Cường.
Lưu Văn cho rằng giá lúc trước đã là rẻ rồi, không ngờ giờ còn có thể rẻ hơn nữa, làm cô bé vui hết cỡ.
"Chắc có thể kiếm lại hết tiền vé xe đi về rồi."
"Đợi đến kỳ nghỉ hè, con sẽ kiếm thêm chút hàng nữa đem về, nếu hàng bán chạy."
"Nếu Bân Bân cùng con đến Hải Thành học, đến lúc đó có thể chuẩn bị nhiều hơn."Vì cân nhắc đến vấn đề an toàn, Lưu Văn không dám mang quá nhiều đồ đạc, hai cái bao lớn thì sách chiếm phần lớn.
"Đúng đúng đúng." Việc kinh doanh dù chưa bắt đầu, nhưng Lưu Bân đối với lời của Lưu Văn là tuyệt đối tin tưởng không nghi ngờ.
"Các con muốn làm ăn, ba cũng không phản đối." Lưu Cường thấy hai đứa con đều đang bàn bạc nên làm ăn thế nào, cảm thấy cần phải đặt ra quy tắc cho bọn chúng.
Lưu Văn biết tiếp theo mới là lời quan trọng nhất, nghiêm túc nhìn Lưu Cường, Lưu Bân cũng không lên tiếng.
"Dù thế nào, các con nhớ mình vẫn là học sinh, vẫn phải đặt việc học lên hàng đầu."
"Phải cố gắng học tập, nếu thành tích giảm sút, việc kinh doanh này ba sẽ ngừng." Làm ăn là kiếm tiền, nhưng không thể chỉ có làm ăn, điểm này là Lưu Cường kiên quyết.
"Chắc chắn rồi ạ, con đương nhiên muốn đặt việc học lên hàng đầu, con còn muốn thi vào đại học nữa."
"Chú út còn nói, muốn để Lưu Hàm thi vào S đại." Nghĩ đến lúc sắp xuất phát, Lưu Cương đã ba hoa chích chòe.
Cái gì? Làm Lưu Hàm học S đại? Lưu Cường ngạc nhiên đến ngây người, "Muốn thi vào trường đại học tốt như vậy, không đúng, ba nhớ thành tích của Lưu Hàm không phải không ra gì."
Có lần hắn về nhà, vừa hay thấy Lưu Cương đang mắng Lưu Hàm, ý nói kết quả thi không tốt, sao lâu rồi không gặp, người này lại thi được thành tích tốt vậy?
"Dạ, lần này con bé đứng trong top năm mươi của lớp, nếu như đến kỳ thi nâng lớp, có thể vào top ba mươi thì chắc có thể vào lớp chọn."
"Điều kiện tiên quyết là thành tích thật sự." Lưu Văn bổ sung thêm, dù không biết Lưu Hàm đã làm thế nào để đạt được thành tích đó, nhưng từ vẻ mặt không tốt của cô bé, có thể biết thành tích này hẳn là có "pha nước".
Về phần pha bao nhiêu nước, Lưu Văn không biết, hy vọng không quá nhiều, nếu không thật lo lắng sẽ khiến Lưu Cương tức xỉu, đặc biệt là sau khi ba hoa, nói thành tích của Lưu Hàm được thế này thế nọ.
Lưu Cường nghe xong liền hiểu ra, "Ý con là lần thi này của Lưu Hàm, thành tích có vấn đề?"
Lưu Bân phản ứng càng nhanh, "Gian lận?"
"Cụ thể thì con cũng không biết, chỉ là lúc con đến chào tạm biệt, thấy chú út khoe khoang, dựa vào tính tình của Lưu Hàm, thi được thành tích tốt vậy thì hẳn là rất hả hê, sẽ khoe khoang với con một chút."
"Nhưng con thấy sắc mặt cô bé không tốt, con liền cảm thấy có vấn đề."
"Hơn nữa con có lần đến hiệu sách mua sách tham khảo, thấy Lưu Hàm cũng mua mấy quyển sách tham khảo."
"Rõ ràng trước đây cô bé phàn nàn chú út mua quá nhiều sách tham khảo, khiến cô bé mỗi ngày phải làm rất nhiều bài tập."
Lưu Cường rất nhanh đã hiểu, "Là muốn có được đáp án các bài luyện tập."
"Không đúng, biết đáp án mà không biết làm thế nào, cũng không được." Lưu Bân biết đề toán đều phải làm từng bước, chỉ cần có một bước không đúng, sẽ không ra đáp án chính xác.
Lưu Cường biết vì sao Lưu Cương không phát hiện, "Chú hai các con chỉ có bằng cấp hai, hơn nữa lúc đi học thành tích không ra sao."
"Tính là Lưu Hàm nhìn thấy chú ấy thì đưa đáp án, nên đã nảy ra ý tưởng này."
Bọn trẻ bây giờ đầu óc nhanh nhạy quá, đáng tiếc không dùng vào việc chính đáng.
"Giờ thành tích tốt, nhưng đợi đến kỳ thi nâng lớp thì tính sao."Tuy không biết thực lực thế nào, nhưng nghĩ cũng biết, nếu thật sự dựa vào thực lực, sao lại có thể vào lớp chọn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận