Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 365: Đại ca là văn đàn đại lão 70 (length: 8502)

Lưu Trạch Minh nhìn xấp giấy trước mặt mình, lại liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của Lưu Văn, "Chuẩn bị mở sách mới à?" Nếu không, Lưu Văn tuyệt đối không có biểu tình này.
Lưu Văn không ngừng gật đầu, "Đúng đúng đúng, ngươi cũng biết cuốn sách kia của ta, thật sự là không lên giá được, sau đó ta liền mất tự tin."
"Lần này ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn tạo một nhân vật mới, ta muốn viết cho thật tốt." Tuy rằng có lẽ không thể tự do như hiện tại, muốn thế nào thì thế đó, nhưng nghĩ đến những đồng tiền vàng đáng yêu, Lưu Văn cảm thấy vẫn có thể nhịn.
Dù sao thì vàng thỏi đáng yêu mà, trang sức đẹp cũng đang chờ nàng đi cứu vớt bọn chúng. Cho nên vẫn phải cố gắng kiếm tiền mới được.
Lưu Trạch Minh nhận lấy bản thảo xem, dù sao cũng là một vạn chữ mở đầu, rất nhanh đã xem xong toàn bộ, biết thường xuyên kiên trì sáng tác, còn có thể đăng báo lâu như vậy, cho dù như Lưu Trạch Cử chê bai là thả bay bản thân, nghiêm túc đánh giá một hai lời thì cuốn sách này viết không tệ, khá sáng tạo.
Mặc dù người phản đối không ít, nhưng người đọc theo cũng không ít, nếu không tòa báo chẳng phải là làm từ thiện, sao lại để Lưu Văn tiếp tục viết mãi được.
Mở đầu của cuốn sách mới này so với lần đầu tiên cho hắn xem có thể nói là tiến bộ rất nhiều, nếu cốt truyện có thể chính thống hơn chút, hoặc phù hợp thị hiếu của đại bộ phận độc giả hiện tại, thành tích không nói quá tốt, ít nhất cũng không quá tệ.
Nhưng nhớ tới những câu chuyện Lưu Văn viết ra, thật sự là vô ý thức sẽ thiên lệch, nhưng cũng không thể nói là khó đọc, mà thật sự rất thú vị, ít nhất Lưu Trạch Minh mỗi lần đều theo dõi.
Lưu Văn phát hiện Lưu Trạch Minh thế nhưng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, có chút căng thẳng, không lẽ mở đầu sách mới không được? Nàng đã nghiên cứu rất lâu, đọc rất nhiều tiểu thuyết nổi tiếng trên thị trường, viết không biết bao nhiêu lần mới ra được mở đầu này.
Chẳng lẽ Lưu Trạch Minh cảm thấy mở đầu này không tốt? A a a, nếu phải viết lại, nàng không biết phải làm sao, áp lực lớn quá.
Thật là viết cái mở đầu không hợp với mình, độ khó không bình thường, cái này đã là cái mà nàng thấy viết tốt nhất rồi.
Kết quả không ngờ Lưu Trạch Minh vẫn cảm thấy chưa đủ tốt, phải làm sao đây, Lưu Văn thở dài một hơi.
Cốt truyện này không được thông qua, vậy thì phải viết văn như thế nào, Lưu Văn không khỏi ủ rũ.
Dù sao cho dù nàng thường xuyên phàn nàn tiền nhuận bút không cao, ngàn chữ mới ba đồng, nhưng nếu muốn đi làm cu li, mỗi ngày vất vả, cũng chỉ kiếm được hai ba đồng, đó cũng đã là một khoản thu nhập lớn, cho nên nàng không nên phàn nàn như vậy.
Lưu Văn cảm thấy hay là phải nghiêm túc viết tiểu thuyết, nhân lúc thời buổi bây giờ không quá tệ, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lưu Trạch Minh nhìn Lưu Hà với vẻ mặt ủ rũ, bèn cất tiếng hỏi, "Ngươi có từng nghĩ đến, ngươi cứ tiếp tục viết văn theo sở trường của mình đi."
"Tức là văn hiện tại của ngươi ấy." Lưu Trạch Minh bổ sung thêm một câu.
Cái gì? Lưu Văn rất khó hiểu, nàng thật sự không hiểu ý của Lưu Trạch Minh, chẳng lẽ cảm thấy tiểu thuyết nàng viết không đến nỗi tệ? Hay là muốn một lần nữa mở một cuốn tiểu thuyết mới, viết cho tốt, làm biên tập thay đổi ý?
Lưu Văn không hiểu ý Lưu Trạch Minh, chỉ có thể nhìn hắn, muốn biết ý định chính xác, nàng thật sự không muốn đoán mò, quá mệt.
"Bản thảo cũng không khác mấy, viết cái ngươi muốn viết."
"Cho dù như hiện tại thả bay bản thân cũng được, đương nhiên phải biết thu lại, nhỡ tới lúc muốn thu mà không được thì mới là chuyện lớn."
Viết một bản cũng không khác mấy hiện tại? Thả bay chính mình đều được? Lưu Văn thật sự trố mắt, nếu không phải Lưu Trạch Minh đứng đắn, rất nghiêm túc nói, chắc cô còn tưởng anh đang trêu đùa.
Không lẽ Lưu Trạch Minh cảm thấy tiểu thuyết nàng viết quá phóng khoáng, nên mới nói vậy? Nghĩ vậy thấy cũng có lý.
Lưu Văn tuy không thấy có gì sai, nhưng lão đại đã nói vậy, nàng còn làm sao.
Đương nhiên là nhanh chóng thừa nhận sai lầm, bày tỏ sẽ không phạm phải sai lầm này, "Đại ca, ta biết lần này ta viết tiểu thuyết không tốt."
"Ta không nghiêm túc đối đãi, là do tư tưởng nhận thức của ta có vấn đề."
"Đợi mở sách mới, ta nhất định sẽ nghiêm túc viết, xứng đáng với từng đồng nhuận bút tòa báo trả."
Nghe Lưu Văn không ngừng nhận sai, Lưu Trạch Minh khẽ gật đầu, nhìn cô em gái đang nghiêm túc tổng kết sai lầm, anh nghĩ thôi thì cứ nghe người ta xin lỗi đi, nhưng mà, nên phạm sai thì vẫn phạm thôi.
Nhưng bây giờ nghe thì rất hay, đáng tiếc không có cách nào bảo tồn lại, không thì đến lúc lấy ra cho Lưu Văn xem, nhất định sẽ khiến cô sợ mất mật.
"Đã ngươi cũng nhận ra lỗi sai của mình, ngươi cũng nói sẽ không phạm lại sai lầm như vậy, hay là ngươi viết bản kiểm điểm đi."
Đúng vậy, chỉ nói thôi thì chưa được, phải viết xuống mới được, không thì nói miệng không có bằng chứng.
Cái gì? Lại phải viết kiểm điểm, đang lo lắng nghĩ xem nên nói gì thì Lưu Văn không ngờ Lưu Trạch Minh lại buột miệng ra một câu như vậy, thật sự là kinh ngạc đến ngây người, chuyện gì thế này.
"Ngươi nói ta chỉ nói thôi không được, còn phải viết kiểm điểm?" Lưu Văn nghĩ chắc là mình dùng não quá độ rồi.
Lưu Trạch Minh gật đầu, "Đúng vậy, ta cũng không ngờ ngươi lại có nhiều lỗi sai như vậy."
"Thật sự là quá nhiều, ta cảm thấy đã ngươi có nhiều sai như vậy, có lẽ chính ngươi cũng không chắc nhớ hết."
"Bây giờ ta dù nhớ, nhưng thời gian dài, chắc ta cũng quên, ta thấy cách tốt nhất vẫn là ngươi viết một bản kiểm điểm."
"Như vậy sau này chúng ta có thể từ từ đối chiếu xem sau khi ngươi viết kiểm điểm thì có cải tiến gì không."
Lưu Trạch Minh cảm thấy như vậy mới khiến Lưu Văn nghiêm túc viết tiểu thuyết, còn cụ thể hiệu quả như thế nào, cái này còn phải cân nhắc thêm một chút, nhưng ít nhất có lẽ sẽ nghiêm túc hơn một chút.
Cái gì? Lưu Văn thật sự là trợn tròn mắt, "Không thể nào, ca, thôi đi, ta cũng quên mới vừa nói gì rồi."
Không được, tuyệt đối không thể viết kiểm điểm, đây không phải nhược điểm trần trụi sao, sao có thể để thứ này rơi vào tay họ được.
Đặc biệt là đến lúc bị Lưu Trạch Cử nhìn chằm chằm, biết phải làm sao, "Thôi ca, mình thảo luận sách mới đi."
"Đúng, sách mới." Lưu Văn nhanh chóng đổi chủ đề, "Mới vừa anh nói kêu ta tiếp tục phong cách hiện tại, vậy sau này ta gửi bản thảo cho ai?"
"Có ai nhận bản thảo của ta không?" Lưu Văn thật sự không có tự tin.
Nói thật, nếu nàng viết tốt, lẽ ra phải được tăng nhuận bút chứ? Nhưng tòa báo nhất quyết không tăng a.
"Đương nhiên ta cũng biết, ta kỳ thật viết cũng không quá tệ, không thì tòa báo đã sớm không cho ta viết."
Lưu Văn nghĩ cũng đúng, nàng không quan tâm đến chuyện bên ngoài, mỗi ngày không đến trường thì ở nhà gõ chữ, cũng không đi họp lớp gì cả.
Vốn dĩ còn hay ra ngoài mua đồ ăn, giặt quần áo các thứ, nhưng từ khi khai giảng đến giờ, Lưu San thì bận chuẩn bị hồ sơ xin đại học, mà Lưu Trạch Minh thì lại càng bận viết sách, Lưu Văn càng thêm bận.
Lưu Trạch Minh cũng tiện thể thuê một người hàng xóm ít nói, ban ngày đến giúp họ giặt quần áo, dọn dẹp khu vực chung tầng một và ba phòng vệ sinh, còn phòng riêng thì tự mỗi người dọn.
Đồ ăn cũng do người đó mua, còn về nấu cơm, vốn theo ý Lưu Trạch Minh, cũng thuận tiện nhờ đối phương làm luôn.
Nhưng kết quả sau khi ăn một bữa cơm do người ta nấu, mọi người đều không muốn Lưu Trạch Minh mở miệng hỏi ý kiến nữa, Lưu San trực tiếp tuyên bố cơm tối sẽ tự cô làm.
Lưu Văn cảm thấy vẫn có thể chấp nhận, nhưng Lưu Trạch Minh họ không tài nào chấp nhận được, đành phải theo số đông.
Dù sao cũng đã giảm bớt không ít gánh nặng, mới có thể để Lưu Văn họ có thời gian hoàn thành công việc của mình.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận