Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 449: Độc thân nhà nữ nhi 4 (length: 7913)

Vợ chồng nhà họ Đổng xem thấy Đổng Tư Dao dẫn Lưu Văn trở về thì vô cùng kinh ngạc.
Đổng Bằng Nghĩa bảo Tôn Linh đi mua đồ ăn ngon, dù sao thì cháu ngoại gái một năm khó đến một lần.
Đổng Tư Dao giữ chặt Tôn Linh, "Mẹ cứ mua đồ ăn chín thôi, đừng đi mua làm gì."
"Con có chút chuyện muốn nói với cha mẹ." Tuy rằng trong lòng đã có ý tưởng, nhưng để nói ra, Đổng Tư Dao vẫn hy vọng cha mẹ có thể ủng hộ nàng.
Có chút chuyện? Đổng Bằng Nghĩa cùng vợ nhìn Đổng Tư Dao mặt nghiêm túc, "Có chuyện gì sao?"
Đổng Tư Dao ừ một tiếng, xách đồ đạc, kéo tay Lưu Văn đi vào nhà.
Nắm tay Lưu Văn, Đổng Tư Dao lập tức có thêm sức mạnh, hít sâu một hơi, dù thế nào, vì Lưu Văn, nàng không thể lùi bước nữa.
Sau khi vào cửa, Đổng Tư Dao bảo Đổng Bằng Nghĩa và vợ ngồi xuống, "Chuyện con nói sắp tới đây, sẽ làm cho cha mẹ rất kinh ngạc."
"Nhưng đều là ý định của con, con đã quyết định rồi, con không muốn nhẫn nhịn nữa."
"Có điều, con hy vọng cha mẹ có thể ủng hộ con, nếu như cha mẹ không thể ủng hộ con, con cũng không muốn cha mẹ đứng ở phía đối diện con."
Đổng Tư Dao nói rõ lập trường của mình trước, mà lời nàng nói, cũng làm cho vợ chồng Đổng Bằng Nghĩa kinh ngạc đến ngây người.
"Chuyện gì?" Không hiểu sao Tôn Linh có chút bất an, nghĩ tới chuyện trước kia Đổng Tư Dao đã nhắc tới, nhưng nghĩ lại thì chắc là không phải.
"Con quyết định phải ly hôn với Lưu Dược." Đổng Tư Dao trầm giọng nói, "Con thật sự không thể sống tiếp với hắn được nữa."
Cái gì? Đổng Bằng Nghĩa nghe được lời này của Đổng Tư Dao, lập tức nổi giận, "Sao ngươi có thể ly hôn?"
"Có phải có tiền rồi thì chướng mắt Lưu Dược không?" Đổng Bằng Nghĩa nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ngoài khả năng này ra, cũng không có lý do ly hôn nào khác.
"Xem không vừa mắt hắn?" Đổng Tư Dao cười lạnh vài tiếng, trước kia nàng vì không muốn cha mẹ lo lắng, đều tìm cách che giấu.
Hiện tại nếu đã có ý tưởng mới, nàng tại sao phải che chắn cho nhà họ Lưu, kể hết những năm này nàng gặp phải ở nhà họ Lưu.
Tôn Linh biết những ngày tháng của Đổng Tư Dao ở nhà họ Lưu không được dễ chịu, nhưng bà cho rằng con gái chỉ là một đứa học sinh cấp hai, cộng thêm điều kiện nhà mình không bằng nhà họ Lưu, lại sinh một đứa con gái, cho nên đối với nhà ba đời muốn cháu trai, con trai út trong nhà, bố mẹ chồng nhà Lưu không thích Đổng Tư Dao.
Kết quả không ngờ sự thật lại là như vậy, "Sao lại như thế được?"
Ngày thường mặc dù không lui tới nhiều, nhưng ngày lễ ngày tết liên hoan, xem thái độ của Diệp Hồng cũng rất tốt, thái độ đối với Lưu Văn cũng tốt, sao lại có thể như thế.
Đổng Tư Dao biết vợ chồng Lưu Cường luôn luôn che giấu, cho nên trong mắt vợ chồng Đổng Bằng Nghĩa, họ rất có cảm tình.
"Con biết cha mẹ không tin, cha mẹ có thể nghe Tiểu Văn nói." Đổng Tư Dao bảo Lưu Văn nói.
Lưu Văn đương nhiên là đem những lời vợ chồng Lưu Cường nói xấu về nhà họ Đổng kể hết ra, cũng kể bình thường Diệp Hồng đối xử với nó như thế nào.
"Mẹ con mới 28 thôi, nhưng mà cha mẹ xem con này, lại xem Triệu Mẫn, cô ấy còn lớn tuổi hơn con, nhưng đi ra ngoài, ai mà không nói con lớn hơn cô ấy vài tuổi."
"Rõ ràng con là người kiếm tiền chính trong nhà, nhưng quần áo con mặc toàn là đồ cũ, đồ mới con mua, đều bị bọn họ lấy hết, còn nói con tiêu xài hoang phí."
"Bọn họ đều mua nhà mua cửa hàng, còn con, những người làm ăn cùng thời với con đều đã mua cửa hàng, chỉ có con là vẫn còn bày sạp bán."
"Cô con mua cửa hàng, thà cho thuê còn hơn là cho con làm ăn."
"Bọn họ đều không hề suy nghĩ cho con, vậy con vì sao nhất định phải suy nghĩ cho họ."
"Mẹ con cũng là người, con cũng thấy tủi thân chứ."
"Con chịu chút tủi thân, nhẫn nhịn một chút cũng qua được, nhưng còn Tiểu Văn, rõ ràng nó cũng là con nhà họ Lưu, nhưng con đặt sữa bò cho nó nó lại không được uống."
"Con gánh vác chi phí sinh hoạt, nhưng mà Tiểu Văn không có thịt ăn, toàn ăn đồ thừa."
"Sau đó còn nói nhà họ Đổng không tốt, trước mặt con gái, nói con không tốt, không chăm sóc nó."
"Nếu như con không để ý đến nhà thì con cũng chịu, nhưng con cố gắng vì gia đình như vậy, kết quả lại đối xử với con như thế."
"Con không muốn nhịn, mẹ con biết, cha mẹ sẽ khuyên con, bảo con suy nghĩ kỹ."
"Con cũng biết ly hôn, người xung quanh sẽ chỉ trỏ."
"Nhưng ít nhất con có thể sống nhẹ nhõm hơn, con không cần một bên đào tiền cho họ dùng, một bên bị nói là người trần tục, nói con không xứng với Lưu Dược."
"Cha mẹ..." Đổng Tư Dao càng nghĩ càng thấy tủi thân, "Lưu Dược mua hết thứ này đến thứ khác cho con của em trai hắn, chưa bao giờ mua đồ gì cho Lưu Văn cả."
"Há miệng ra là gả đi con gái."
"Con không hiểu, chẳng lẽ Lưu Lỵ không phải là con gái, sao lúc trước bố mẹ hắn lại có thể nuôi dạy cô ta như vậy."
"Đến lượt con gái của con lại là của nợ."
"Bọn họ nói Lưu Văn như vậy, chẳng qua là xem thường con, cảm thấy con thấp hèn."
"Rõ ràng kiếm nhiều tiền như vậy, còn phải nịnh bợ họ."
"Con không biết ngày tháng như thế này, con có thể kiên trì được bao lâu."
"Con không hy vọng Tiểu Văn lớn lên trong môi trường như thế này."
"Nếu không có điều kiện nuôi dưỡng nó thì con cũng chịu, nhưng đằng này con có thể nuôi nó, mà chỉ vì sự bất công của người lớn và bố mà trì hoãn tương lai của nó, con sẽ rất hối hận."
Đổng Tư Dao vì để vợ chồng Đổng Bằng Nghĩa đồng ý ý định của mình, trực tiếp quỳ xuống.
Lưu Văn thấy Đổng Tư Dao quỳ xuống, cũng cùng quỳ xuống.
Đổng Bằng Nghĩa còn đang tiêu hóa những thông tin này, ông không phải người ngốc, không phải không nhìn ra nhà họ Lưu coi thường nhà họ Đổng.
Ông chỉ nghĩ rằng chỉ cần Đổng Tư Dao hiền lành hơn một chút, nhất định sẽ thay đổi được suy nghĩ của người nhà họ Lưu.
Kết quả không ngờ, hiện thực lại tàn nhẫn như vậy, nhìn Đổng Tư Dao và con gái đang quỳ trên đất, Đổng Bằng Nghĩa biết cho dù ông không đồng ý thì cũng không thể ngăn cản được.
Nhìn Đổng Tư Dao người phụ nữ đã trông như ba mươi mấy tuổi, Đổng Bằng Nghĩa cho dù có lo lắng cho chuyện hôn nhân của con thì cũng không thể không cân nhắc.
"Con thật sự nghĩ kỹ rồi?"
"Con phải biết một khi con quyết định ly hôn, bên nhà họ Lưu sẽ đồng ý cho con ly hôn sao?"
"Sẽ, con sẽ làm cho Lưu Dược đồng ý ly hôn." Nếu có ý định này, Đổng Tư Dao đương nhiên biết làm thế nào để hắn đồng ý ly hôn.
Thôi được, Đổng Bằng Nghĩa không hỏi vì sao có nắm chắc như vậy, "Được, cho dù nhà họ Lưu đồng ý ly hôn, người xung quanh chỉ trỏ vào con, con có chịu được không?"
"Cho dù con có thể chịu được, nhưng con nghĩ cho Tiểu Văn chưa." Tuy những năm gần đây số người ly hôn không nhiều, nhưng không phải là không có, Đổng Bằng Nghĩa đã thấy qua người phụ nữ ly hôn xong, như chuột chạy ngoài đường.
Đổng Tư Dao có thể chịu được áp lực lớn, dám ra biển làm ăn đương nhiên cũng không ngại việc người xung quanh chỉ trỏ.
Nhưng Đổng Bằng Nghĩa nhắc tới Lưu Văn, nàng lại chần chờ, nàng có thể không để ý nhưng Lưu Văn thì sao?
Nàng biết trước là sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này, đối với Đổng Tư Dao mà nói, đây là một sự uy hiếp.
"Con không để ý."
"Con không muốn ngày nào cũng mặc đồ cũ."
"Không muốn ở nhà Đái các em, hơn nữa bà nội còn nói Giai Giai còn nhỏ cần người chăm sóc, hy vọng con có thể chậm lại một năm đi học."
Nguyên chủ cũng vì chuyện này mà chậm một năm đi học, đương nhiên bọn họ dùng cách quên đăng ký cho Lưu Văn để đạt được mục đích, mà trách nhiệm chậm đi học lại rơi lên đầu Đổng Tư Dao, ai bảo nàng là mẹ mà quên đăng ký.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận