Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 72: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 72 (length: 7930)

Lưu Văn nhưng không biết Lưu Lượng vì thi đại học, đều đã cố gắng thành ra như vậy.
Nếu như nàng biết, nhất định sẽ khuyên nhủ một phen, rốt cuộc thân thể quá mệt mỏi, đến trường thi đại học, thật rất dễ dàng đổ bệnh.
Không có nghỉ ngơi tốt, thật sự là quá hại thân thể.
Nàng lại đi theo Lâm Viễn phía sau bắt đầu chuyến công tác nói chuyện làm ăn, mặc dù nàng cũng rất kỳ quái, tại cái thời điểm đi công tác ở khách sạn đều yêu cầu thư giới thiệu, Lâm Viễn lại có thể kiếm được thư giới thiệu.
Lưu Văn mặc kệ nhiều vậy, dù sao nhiệm vụ của nàng là làm tốt hậu cần, làm tốt hậu cần đồng thời, mỗi đến một địa phương liền đi công viên chơi, mặc dù bây giờ một số danh lam thắng cảnh chưa được khai thác tốt, nhưng lọt vào mắt nàng, có cảm giác nguyên sơ thuần khiết.
Lưu Văn mỗi lần ra ngoài, đều sẽ mang theo máy chụp ảnh, đều sẽ chọn góc chụp được cảnh vật, qua mười năm hai mươi năm sau lại xem.
Ban ngày Lâm Viễn ra ngoài chạy việc làm ăn, buổi tối mới có thể trở về ăn cơm, nếu như cùng ngày phải mời khách hàng thì, cũng chỉ có Lưu Văn một người ăn cơm, mà vào lúc đó, nàng liền ra ngoài ăn cơm.
Mặc dù vẫn còn nhà hàng quốc doanh, bất quá theo không ít thanh niên trí thức trở về thành, cũng không có nhiều vị trí công tác sắp xếp cho họ, có người cả ngày trên đường phố hỗn, làm mấy chuyện lưu manh, có người liền ở nhà mở quán cơm nhỏ.
Có những quán là nghề gia truyền, Lưu Văn không nghe được những tin này, mà Lâm Viễn sẽ đi nghe ngóng, sau đó nói với Lưu Văn.
Lưu Văn liền sẽ đi thưởng thức một hai, mặc dù chưa chắc toàn bộ hợp khẩu vị của nàng, bất quá có vài món thật rất ngon, Lưu Văn mỗi lần ăn đều sẽ phân tích thành phần, mặc dù chưa chắc làm ra được hương vị như vậy, nhưng có thể tăng lên tay nghề nấu nướng của mình.
Cứ như vậy Lâm Viễn một đường đi bàn chuyện làm ăn, Lưu Văn là một đường tản bộ, đi chơi rất nhiều nơi, cũng ăn thật nhiều món đặc sắc địa phương, tiện đường cũng nâng cao tay nghề nấu nướng của mình.
"Hôm nay là thi đại học." Lưu Văn thấy một tấm bảng nhắc nhở ở cổng trường, mới biết hôm nay đã là ngày thi đại học, không khỏi ngẩn người.
Thời gian thật là nhanh, rõ ràng bọn họ tham gia thi đại học mới đây thôi, chớp mắt tháng chín học kỳ mới đã đến, bọn họ sắp thành học trưởng học tỷ rồi.
Lưu Văn cảm thán thời gian trôi nhanh kia một cái, sau đó quay người tiếp tục chuẩn bị đi ăn một nhà chỉ bán buổi trưa.
Chuyện thi đại học, nàng đã thi đại học rồi, lần sau, có lẽ đợi nàng sinh con, đưa con tham gia thi đại học, mới có thể lại trải qua.
Ăn cơm, nghĩ tới hôm nay Lưu Lượng hẳn là đang thi đại học, không khỏi có chút áy náy, rõ ràng trước khi xuất phát, còn muốn cầu nguyện cho Lưu Lượng một hai, hy vọng hắn có thể thi lên đại học.
Nhưng Lâm Viễn nói hiện tại không được thắp hương, nàng cũng liền quên mất mỗi ngày buổi sáng và trước khi ngủ cầu nguyện cho Lưu Lượng.
Nhưng mà nghĩ nghĩ nàng tuy không giúp Lưu Lượng cầu nguyện, nhưng người cầu nguyện cho hắn chắc sẽ không ít.
Lưu Quý Địch Mẫn hai vợ chồng hẳn sẽ cầu nguyện, hy vọng đứa con trai ưu tú nhất của họ có thể thi đậu vào đại học nổi tiếng.
Về phần Lưu Lượng, chắc chắn cũng đủ loại cầu nguyện cho mình, hy vọng có thể phù hộ hắn thi đậu vào một trường đại học tốt.
Ngửi hương đồ ăn trong không khí, "Thơm quá."
"Đồ ăn chắc chắn là siêu ngon." Lưu Văn chỗ nào còn nghĩ đến chuyện Lưu Lượng thi đại học, rốt cuộc đó là tương lai của hắn, chi bằng lập tức ăn bữa trưa còn quan trọng hơn.
Ăn thịt bò hầm nhừ, Lưu Văn giơ ngón tay cái với ông chủ, "Ông chủ, khoai tây hầm thịt bò nhà ông thật là làm không tệ."
Hầm đủ mềm, thịt bò cũng ngon, đương nhiên nguyên liệu cũng ngon, hẳn là thả trung dược hầm cùng, tính ra là dược thiện.
Lưu Văn lấy ra từ trong túi cái vạc cơm tương đối lớn luôn mang theo bên mình, từ khi Lâm Viễn biết nàng thường ra ngoài tìm đồ ăn ngon, cũng luôn quan sát nàng.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng làm hàng xóm nhiều năm như vậy, làm sao không hiểu ý hắn, chẳng phải đang âm thầm khiển trách nàng, một mình đi ăn một mình, gặp đồ ngon vậy mà không biết chừa cho hắn.
Dù sao sau này sẽ có càng nhiều quán ăn nhỏ ngon hơn, vẫn cần Lâm Viễn đi nghe ngóng, để an ủi hắn, cũng để có thể ăn thêm một bữa nữa, nàng liền mua cái vạc cơm này.
Ăn no bụng Lưu Văn, khi đi còn mang theo một phần khoai tây hầm thịt bò đi.
Mặc dù là bí quyết gia truyền của ông chủ, một vài nguyên liệu không truyền ra ngoài, nhưng cách hầm thịt bò mềm một chút bí quyết nhỏ, ông chủ vẫn chia sẻ với Lưu Văn.
Việc này khiến Lưu Văn rất vui, gọi thẳng ông ta là người tốt, rốt cuộc có thêm một vài kỹ xảo nhỏ, có tác dụng tăng tay nghề nấu nướng.
Lưu Văn ở ngoài ăn đồ ngon, cảm thán thời gian trôi nhanh, còn Lưu gia thì rối loạn cả lên, Địch Mẫn nhớ đến hôm nay là ngày thi, dậy thật sớm, làm một phần điểm tâm phong phú.
Dù sao đã cố gắng lâu như vậy, chỉ vì mỗi ngày này, kết quả không ngờ khi đến nơi Lưu Lượng ở, thì lại thấy hắn hôn mê.
Việc này khiến Địch Mẫn hết hồn, mặc kệ có lay người Lưu Lượng thế nào, đối phương cũng không tỉnh lại.
Muốn đưa hắn đi bệnh viện, thì một mình Địch Mẫn không cách nào nhấc nổi Lưu Lượng.
Muốn tìm hàng xóm giúp, phát hiện không phải là người cũng cỡ tuổi bà ta, thì cũng là trẻ con, người trẻ thì đã đi làm hết.
Không còn cách nào, Địch Mẫn đành phải vội vàng chạy về nhà tìm Lưu Quý cùng Lưu Thành, để bọn họ đưa Lưu Lượng đến bệnh viện.
Trước kia để phòng Lưu Thành vợ chồng đến gây chuyện, Lưu Lượng thuê phòng cố ý thuê một chỗ ở xa Lưu gia.
Kết quả đúng lúc này Địch Mẫn chạy đến Lưu gia, Lưu Quý cha con đã ra ngoài làm việc, con dâu của Lưu Thành dù ở nhà, nhưng Địch Mẫn bĩu môi, nghĩ mà gọi con dâu này ra tay, không chừng sẽ làm ra chuyện gì.
Bất đắc dĩ Địch Mẫn đành chạy đến cơ quan tìm Lưu Quý, nói với ông ta việc Lưu Lượng bị sốt cao.
Lưu Quý thấy Địch Mẫn hớt hải chạy tới, nghe bà ta nói xong, thật không biết nên nói gì, "Sao không bệnh sớm, không bệnh muộn."
"Anh xem bây giờ bệnh rồi, nó còn có thể đi thi được không?" Lưu Quý trong lòng thở dài, chẳng lẽ đây là số mệnh của thằng út, cũng không cần biết thằng út có bao nhiêu phần trăm nắm chắc trong lần thi này, nhưng không đi thi thì dù có được điểm tối đa thì cũng chẳng khác nào vô ích.
Địch Mẫn cũng gấp lắm, nhưng biết làm sao, "Ba nó, anh giờ nói cái đó làm gì, vẫn là nên đưa Tiểu Lượng đi bệnh viện trước đi."
Nếu đưa muộn, Địch Mẫn không biết con trai mình sẽ ra sao, "Đúng, anh nhớ mang tiền." Nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, đó là đi bệnh viện khám bệnh phải mang tiền, chứ không phải như trước kia, chỉ cần một giấy nợ, là nhà máy có thể trả tiền.
Mang tiền? Lưu Quý ngơ ra, "Tôi, tôi không có tiền, tiền lương còn chưa phát."
Mặc dù trong ngân hàng có tiền, nhưng tiền gửi chưa đến hạn, lại đến ngân hàng phải lằng nhằng mất thời gian, nghĩ nghĩ, "Tôi đi tìm lãnh đạo viết cho cái giấy nợ, rồi đi phòng tài vụ ứng trước tiền lương."
"Mau lên." Địch Mẫn muốn khóc, Lưu Lượng sốt cao rồi, kết quả đầu này còn phải đi phòng tài vụ ứng tiền, không biết đến khi nào mới có tiền đưa Lưu Lượng đến bệnh viện.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận