Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 547: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 3 (length: 7812)

Lưu Văn cõng cặp sách đi đến cổng trường, theo thói quen định đưa tay đón xe.
Sau đó lại nghĩ không đúng, nàng hiện tại hình tượng là người không có tiền tiêu vặt, muốn dựa vào chính mình cố gắng kiếm tiền cơ mà.
Thật suýt chút nữa làm hỏng hình tượng, Lưu Văn nhìn xung quanh, hướng địa điểm trong trí nhớ đi tới.
Rất nhanh đã tìm đến trạm xe buýt, tìm một vòng, thấy trạm xe buýt gần nhà nhất, lấy điện thoại ra vừa xem vừa đợi xe.
Thấy nhóm chat bạn cùng phòng và nhóm chat bạn học không ngừng nhảy lên tin nhắn, Lưu Văn mở nhóm bạn học ra xem thử, xem có thông báo gì không.
Lướt lên lướt xuống một vòng, phát hiện toàn là ba chuyện tào lao, liền trực tiếp đóng lại.
Về phần nhóm bạn cùng phòng, Lưu Văn lười mở, dù sao nghĩ cũng biết không có nội dung gì.
Lưu Văn xem tin tức một lúc, thấy xe buýt đến, liền lên xe quét thẻ bỏ tiền đi vào.
Lưu Văn suy nghĩ, cảm thấy vẫn là nên mua thẻ xe buýt, ngoài việc giảm chi phí đi xe ra, còn có thể không cần chuẩn bị tiền lẻ.
Đến trạm xe xuống xe, liền đi đến điểm làm thẻ xe buýt gần đó, làm một cái thẻ, sau đó nạp vào một trăm đồng.
Lưu Đống nhận được điện thoại của Lưu Văn, biết con gái yêu dấu hôm nay muốn về nhà ăn cơm, có thể nói là vui mừng ra mặt.
Cho dù con gái cũng nói đừng mua đồ ăn, ăn gì đó tùy tiện, nhưng như vậy sao được, trong mắt ông ta, con gái ở trường học là ăn không ngon ngủ không đủ no.
Với Lưu Đống, việc trường học hơi xa nhà cũng chẳng hề gì, đợi khi nào đó trực tiếp mua một chiếc ô tô, chẳng phải tiện cho con gái đi học.
Lưu Đống trước kia cũng từng khuyên Lưu Văn chuyển về ở, nhưng bị nàng cự tuyệt, nói như thế quá phiền phức. Lưu Đống liền nghĩ nếu Lưu Văn thi được bằng lái, thì mua một chiếc xe, như vậy việc đi học cũng tiện, đi chơi cũng tiện, đỡ phải đi xe này nọ.
Kết quả ông không ngờ lại thấy Lưu Văn từ chỗ làm thẻ xe buýt đi ra, điều này khiến ông có chút khó hiểu, tốt thôi, sao con gái lại đi làm thẻ.
Lão nhân nhanh chân bước đến bên cạnh Lưu Văn, "Tiểu Văn, con làm gì thế?"
Lưu Văn không nghĩ đến lại gặp Lưu Đống ở đây, "Không phải con tính ở trọ ngoài, mỗi ngày đi lại tốn tiền cũng phiền."
"Lỡ không chuẩn bị tiền lẻ, thì không đi xe được."
"Làm cái thẻ xe buýt bao nhiêu là tiện." Thuận tay cầm lấy túi nilon trên tay Lưu Đống.
Lưu Đống định giật lại, "Đồ nặng, để ba cầm cho."
Lưu Văn tránh động tác muốn giật lại túi nilon của Lưu Đống, "Không sao, chút đồ này, con còn cầm được."
"Ba, con định về nhà ở, ba vui không?" Dù biết Lưu Đống chắc chắn sẽ rất hoan nghênh, Lưu Văn vẫn thuận thế chuyển chủ đề.
"Đương nhiên tốt chứ." Lưu Đống khi nghe Lưu Văn nói muốn chuyển về ở, tâm tình rất tốt, như muốn bay lên.
"Vừa hay ngày mai cuối tuần, chúng ta ra cửa hàng xe xem, con thích cái gì, ba mua cái đó."
"Yên tâm, tiền đủ." Đừng thấy Lưu Đống cả ngày không đi làm, ăn chơi lêu lổng, chỉ biết dựa vào tiền thuê nhà mà sống.
Thật ra ông bình thường cũng hay đầu tư cổ phiếu này nọ, dù bây giờ có tiền thuê nhà, nhưng cũng không biết khi nào giải tỏa, đến lúc đó có thể chia được bao nhiêu phòng hay tiền cũng là một vấn đề.
Một khi giải tỏa mà tiền hay phòng chia được không nhiều, hai ba con sẽ sống ra sao, cho nên Lưu Đống sớm đã suy tính đến việc kiếm tiền.
Nghĩ đến chuyện trước đây ông đầu tư cổ phiếu kiếm lời chút ít, thấy tình hình có vẻ không tệ, liền đến thành phố đầu tư cổ phiếu.
Loay hoay rất nhiều năm, tuy không kiếm được nhiều như người khác, nhưng ít nhất cũng có lời, đủ để sinh hoạt hằng ngày.
Lưu Đống tính toán số tiền đang có, không phải không mua nổi xe xịn, chỉ là không cần thiết, người vẫn nên khiêm tốn một chút.
Thêm nữa Lưu Văn lại là tay lái mới, vẫn là nên mua chiếc xe bình thường luyện tập rồi tính sau.
"Lần trước không phải con nói có chiếc xe hơn hai mươi vạn trông cũng được sao, hay là mình đến đó xem thử, nếu con thấy ưng ý, thì ba mua luôn."
Đây mới là những năm 2000 đầu thôi đó, Lưu Đống mở miệng ra đã muốn mua xe hơn hai mươi vạn, lại còn để luyện tập.
Lưu Văn cũng không khỏi lắc đầu, con thì không biết che đậy, còn cha thì lại tự cho là đủ kín kẽ, sẽ không để người khác chú ý.
Thật ra không phải, đã sớm bị người để ý đến, "Ba, con vẫn là một sinh viên đại học, tuy trong trường có người mua xe, nhưng điều kiện của họ là gì."
"Con thì là một dân thường bình thường, mua ô tô làm gì."
"Nếu ba mua, lái xe đến trường đón con, vậy thì đương nhiên không sao."
"Nhưng con là sinh viên, lại đi xe ô tô đến trường, người khác chắc chắn sẽ nghĩ nhà con có tiền."
"Đến lúc đó người ta nhân cơ hội lợi dụng yêu đương, lừa con lên giường thì sao?"
"Hơn nữa con là học sinh, không muốn phô trương như vậy, nhỡ các thầy cô giáo nhìn thấy, trong lòng họ sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ sẽ cho là con thích khoe mẽ."
"Còn nữa, con lái xe đi học, bạn học thấy sẽ muốn mượn xe đi vài ngày, con đồng ý hay không."
"Đưa xe cho họ dùng thì không ổn, không cho mượn thì họ lại sinh chuyện, thật là vừa mất công vừa không được tiếng tốt."
"Cho họ mượn, nếu như gặp người biết điều thì còn đổ đầy xăng lại cho mình, đó là điều đương nhiên."
"Lỡ gặp phải loại không biết điều, hay nghĩ mình có tiền, một sinh viên đã đi xe ô tô, chắc mình phải trả tiền xăng."
"Như vậy thật là chỉ khiến mình bực bội, không có gì hay."
"Ba à, có lẽ đến lúc đó xe cứ bị mượn suốt, đừng nói lái đi chơi, ngay cả bình thường đi học cũng không có xe mà dùng."
"Cho nên con nghĩ kỹ rồi, không cần mua xe, tránh khi đó lại bị người ta để ý." Lưu Văn biết Lưu Đống thật ra không thích Phương Mạnh Nhàn, nhưng nguyên chủ thì lại luôn cho rằng Lưu Đống thích dùng cái nhìn cũ để đối đãi với người khác.
Lưu Văn cảm thấy Lưu Đống quả không hổ là người lăn lộn ngoài xã hội, va chạm nhiều, không cần biết là Phương Mạnh Nhàn hay gã mặt dày kia, ông ta đều cảm thấy không phải người tốt.
Nếu nguyên chủ nghe lời Lưu Đống, thì đã không đến bước đường này, không thể không nói gừng càng già càng cay, quả thật không sai.
Dù Lưu Văn không nói lý do là gì, nhưng Lưu Đống biết hẳn là có mâu thuẫn với mấy người cùng phòng.
Nếu Lưu Văn không đề cập, Lưu Đống cũng không chủ động hỏi, con gái lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.
Điều duy nhất ông có thể làm là, "Được rồi, nếu con không muốn mua xe thì không mua nữa."
"Chờ sau khi tốt nghiệp, con đi làm rồi, ba sẽ mua xe." Lưu Đống nghe mấy người bạn nhắc tới, nói con cái của họ sau khi tốt nghiệp đại học thì sẽ mua xe cho, như vậy mới có thể diện.
Mua xe ư, Lưu Văn không hứng thú với xe cho lắm, "Mua xe gì chứ."
"Mua xe có thể diện, nhưng mà cho dù có thể diện, thì có thể diện bằng mua nhà không?"
Lưu Văn lẩm bẩm nói, "Mua xe rồi sẽ mất giá, mà lại còn phải lo đủ thứ, phí đậu xe, bảo hiểm gì đó."
"Nhưng mà mua nhà thì khác, nhà đất là tài sản cố định, chỉ có tăng giá."
"Mà còn có tiền cho thuê nữa."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận