Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 684: Hiếu thuận nữ thay đổi 40 (length: 8053)

Mọi người đều cho rằng Lưu Văn sẽ nói lời xin lỗi thật lòng, sẽ giải thích câu nói vừa rồi không phải nhắm vào Mạnh Tĩnh Thu, hoặc là sẽ quay người rời đi.
Nhưng là bọn họ không ngờ, Lưu Văn vậy mà lại cứ thế mà đối đầu với Mạnh Tĩnh Thu.
Mọi người không ngừng hít vào một hơi, dù có người cảm thấy lo lắng cho Lưu Văn, đều biết Mạnh Tĩnh Thu là người hẹp hòi.
Nhưng càng nhiều người hy vọng hai người đối đầu, rốt cuộc nhân duyên của Mạnh Tĩnh Thu thật sự không ra gì.
Mọi người đều nghĩ Lưu Văn đã không khách khí nhả rãnh như vậy, không biết Mạnh Tĩnh Thu sẽ tiếp chiêu như thế nào.
Nếu là trước kia, Mạnh Tĩnh Thu đương nhiên sẽ tuyệt đối không khách khí, nhưng hiện giờ, nàng cũng chỉ có thể im miệng.
Nghĩ đến cuộc gọi quán trưởng gọi đến cho nàng vừa rồi, bảo nàng nhanh chóng đến phòng làm việc, nàng cũng chỉ có thể đi.
Hung tợn nhìn về phía Lưu Văn, lúc đi ngang qua bên cạnh nàng, "Đừng đắc ý quá sớm."
Lưu Văn nhún vai, "Oa ngẫu" một tiếng, "Thực xin lỗi, ta không phải bị dọa lớn."
"Chờ ngươi có thể trở thành quán trưởng thì hãy nói." Đừng nói Mạnh Tĩnh Thu cũng không có cách nào trở thành quán trưởng, cho dù nàng thật sự trở thành quán trưởng, nàng cũng thật sự không mang bất cứ sự e ngại nào.
Mạnh Tĩnh Thu cho rằng nàng đã nói như vậy, Lưu Văn chắc sẽ sợ hãi, kết quả không ngờ nàng lại không coi ra gì, điều này khiến nàng rất khó hiểu.
Trong ký ức của nàng về Lưu Văn, căn bản không phải như vậy, sao hiện tại lại thành ra thế này.
Bất quá đã không dung cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng đến văn phòng của quán trưởng.
Mọi người thấy Mạnh Tĩnh Thu đi rồi, Phùng Lâm giơ ngón tay cái với Lưu Văn, "Lợi hại, ngươi thật không phải dạng vừa."
"Không phải ta lợi hại, mà là ta có lý."
Lưu Văn biết tiếp theo hẳn là cũng sẽ tìm nàng nói chuyện, cho nên nàng muốn làm tốt chuyện hôm qua chưa xong.
Gắng sức hoàn thành chuyện ngày hôm qua chưa giải quyết, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, liền nhận được thông báo, bảo nàng đến văn phòng của quán trưởng.
Phùng Lâm biết Lưu Văn phải đi văn phòng của quán trưởng, không khỏi lo lắng nhìn Lưu Văn, "Không sao chứ."
"Chẳng lẽ nàng đến chỗ quán trưởng kia cáo trạng rồi?" Phùng Lâm biết Mạnh Tĩnh Thu kia không phải là người có lòng dạ rộng rãi.
"Ta không biết." Lưu Văn đương nhiên biết không phải vì chuyện này, bất quá bây giờ nàng sao mà biết được.
Lưu Văn đến văn phòng quán trưởng, không có gì bất ngờ khi thấy mấy nhân viên công tác ở đó.
Lưu Văn trấn định chào hỏi quán trưởng và những người khác, sau đó người đơn giản nhắc đến mục đích đến của nhân viên công tác xa lạ.
"Ta biết ngươi và Mạnh Tĩnh Thu có chút quan hệ thân thích, nhưng có một số việc, ngươi phải nói thật." Quán trưởng biết Mạnh Tĩnh Thu có chút vấn đề, nhưng không ngờ lại nhiều vấn đề như vậy.
Vốn dĩ nếu là trước đây, đương nhiên ông sẽ hy vọng tội danh của Mạnh Tĩnh Thu ít đi một chút thì tốt hơn, nhưng bây giờ ông không quan tâm nữa, Mạnh Tĩnh Thu lộ ra nhiều vấn đề như vậy, cũng không ngại thêm một tội danh.
Lưu Văn ừ một tiếng, "Ta biết."
Trong thời gian tiếp theo, Lưu Văn thành thật kể lại toàn bộ sự tình.
Sau khi đối phương ghi chép xong, cuối cùng hỏi một vấn đề, "Vậy sao lúc trước ngươi lại nhận tội?"
Lưu Văn đã sớm nghĩ ra câu trả lời, "Ta lúc trước có thể đến thư viện làm việc, là do nàng giới thiệu, chị của ta là em dâu của nàng."
Nhân viên công tác trước đó đã hiểu rõ quan hệ của Lưu Văn và Mạnh Tĩnh Thu, "Chỉ vì điều này thôi?"
"Cũng không hoàn toàn vì điều này, nàng tìm ba mẹ ta, bảo ba mẹ ta khuyên ta."
"Lúc đó mẹ ta sức khỏe không tốt, ta còn cách nào khác."
"Ta cũng chỉ có thể đồng ý, nói thật, vì giúp việc này, ta đã bỏ lỡ cơ hội thăng chức."
Lưu Văn bất đắc dĩ cười khổ, "Ta vào thư viện lâu như vậy, ta cũng chỉ có một lần cơ hội thăng chức, ta cứ vậy bỏ qua."
Lưu Văn thở dài một hơi, "Nhưng mà giống như mẹ ta nói, coi như trả hết nợ ân tình."
"Ngươi không biết làm vậy là không đúng sao." Nhân viên công tác hỏi.
Lưu Văn ừ một tiếng, "Ta biết."
"Cho nên ta chấp nhận tất cả sự trừng phạt của tổ chức." Lưu Văn tỏ vẻ dù là hình phạt nào cũng không sao cả.
Nàng nói như vậy, là bởi vì nàng biết có chủ nhiệm ở đằng sau, thêm vào việc nàng cẩn trọng làm việc ở đơn vị nhiều năm như vậy, cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, cũng coi như là người bị Mạnh Tĩnh Thu hãm hại, cho dù có trừng phạt, thì cũng không quá nghiêm trọng.
Nhân viên công tác đến chỉ để tìm hiểu tình hình, còn về việc đưa ra hình phạt gì thì không phải việc bọn họ có thể quyết định.
Lưu Văn trở về phòng ban ngoại ngữ, Phùng Lâm liền giữ chặt nàng, "Sao đi lâu như vậy."
"Không phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao, có cần thiết không?" Phùng Lâm hiện tại có quan hệ khá tốt với Lưu Văn.
Đôi khi gặp phải vấn đề gì, sau khi nói với Lưu Văn, sẽ nhận được lời khuyên, và những lời khuyên đó rất hữu ích.
"Không phải, là đi tìm hiểu tình hình." Lưu Văn dừng một chút, "Những vấn đề cụ thể họ hỏi ta, ta đã trả lời thế nào, ta không thể nói với ngươi."
"Nhưng ta đoán, nếu không có gì bất ngờ, Mạnh Tĩnh Thu có khả năng gặp xui xẻo." Lưu Văn biết trong đơn vị nhiều người như vậy, không thể nào chỉ tìm mình cô để tìm hiểu tình hình.
Mặc dù những chuyện cụ thể đã hỏi không được phép tiết lộ, nhưng một vài chuyện không quan trọng thì có thể nói, ví dụ như ai là người gặp xui xẻo.
Thật ra thì nàng không nhắc, Mạnh Tĩnh Thu vẫn luôn không trở lại văn phòng, cũng không tìm được người, mọi người đương nhiên sẽ liên tưởng đến.
Mạnh Tĩnh Thu gặp chuyện? Không thể nào, lời của Lưu Văn làm Phùng Lâm kinh ngạc đến ngây người, "Nàng, nàng đã xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng phải nàng có chỗ dựa sao?"
Mạnh Tĩnh Thu có chỗ dựa, thật sự không phải bí mật gì, không thì vì sao năng lực làm việc của nàng bình thường, mà vẫn được thăng chức, đặc biệt là còn phạm mấy lỗi lớn.
"Không phải nói lần này nàng sẽ trở thành quán trưởng sao?" Bên ngoài đều truyền như vậy, cho dù mọi người có ý kiến với Mạnh Tĩnh Thu, nhưng cũng không có cách nào.
Kết quả cái người mà mọi người chán ghét, lại xảy ra chuyện, sao không làm cho người ta vui mừng.
Phùng Lâm cũng mặc kệ Mạnh Tĩnh Thu sẽ có kết cục gì, điều nàng quan tâm là, "Có phải nàng không thể trở thành quán trưởng nữa không?"
Lưu Văn ừ một tiếng, "Chắc chắn rồi, sắp tới quán trưởng cũ sẽ về hưu, mà nàng còn đang bị điều tra."
"Khi cấp trên bổ nhiệm quán trưởng mới, không thể nào không cân nhắc chút." Cũng không biết sau khi quán trưởng và những người tiếp nhận công việc xong, Mạnh Tĩnh Thu có giống như kiếp trước, đổi sang một bộ phận khác để nhậm chức không.
Phùng Lâm nghĩ cũng phải, tâm trạng cực kỳ tốt, "Đúng đúng đúng, nàng sẽ không trở thành quán trưởng."
"Người như nàng sao có thể trở thành quán trưởng, chẳng phải toàn là những kẻ nịnh bợ thôi sao."
Mặc dù Phùng Lâm cũng không phải người quá ưu tú, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn những kẻ nịnh bợ kia.
"Đúng, vậy là ngươi có thể đăng ký mua nhà, không cần lo lắng sẽ bị nàng quấy rối."
Lúc Lưu Văn vừa đến văn phòng quán trưởng, có người đến tán gẫu, liền nhắc đến việc Lưu Văn đầu tiên là đắc tội Mạnh Tĩnh Thu, hôm nay lại nói như vậy, dự tính muốn mua nhà, sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Kết quả chưa được bao lâu thì Mạnh Tĩnh Thu như sắp đến ngày tận số, điều này sao không khiến người ta kinh ngạc.
Lưu Văn ừ một tiếng, "Đúng vậy, ta cũng yên tâm rồi."
Thật ra thì dù Mạnh Tĩnh Thu không xảy ra chuyện, thì cũng không thể cản trở nàng mua nhà, dù sao cấp trên đã nói, chỉ cần đợt phúc lợi chia nhà này không được, thì có thể đăng ký chia nhà.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận