Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 659: Hiếu thuận nữ thay đổi 15 (length: 7565)

Phòng ở bắt đầu trang trí, Chu Minh cũng bắt đầu cuối tuần đi học thêm, Lưu Văn cảm thấy đó là một điều nhẹ nhõm.
Đương nhiên Lưu Nguyên lão gia nhà đó, Lưu Văn cũng không thể trực tiếp không đến, nếu không chính là bất hiếu.
Trước kia đến cuối tuần, Lưu Văn đều là sớm sớm để Chu Hiên đưa cô tới, nhưng hiện tại cô đều tự đi.
Chu Hiên muốn chạy xe kiếm tiền, dù sao mua nhà còn phải trang trí, đều là tiền cả.
Chu Minh thì ở nhà ôn bài, tóm lại, cũng bận túi bụi.
Vì cô đi xe bus đến nhà Lưu Nguyên, nên không tiện mang nhiều đồ, đó cũng là lý do Lưu Hồng bọn họ thường tay không đến chơi.
Lý do này Lưu Hồng bọn họ có thể dùng, Lưu Văn cũng không sửa đổi mà dùng luôn.
Còn việc Lưu Nguyên bọn họ có hài lòng hay không, đó không phải là chuyện Lưu Văn bận tâm, hơn nữa cô cũng không phải hoàn toàn không mang gì, lần nào cũng mang hoa quả ướp lạnh gì đó, tóm lại tuyệt đối không phải tay không tới.
Chỉ là không thể so với trước kia, trước kia đúng là bao lớn bao nhỏ, có cảm giác muốn mang cả chợ thức ăn về.
Lưu Nguyên bọn họ hiện tại đối với việc Lưu Văn không mang đồ cũng có ý kiến.
Lưu Văn mang chuối và táo đến, vừa vào cửa chào hỏi, Lưu Nguyên thấy cô xách táo và chuối, liền lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cả ngày chỉ mang mấy thứ đồ không đáng tiền." Lưu Nguyên nhớ đến trước kia cứ đến cuối tuần, mọi người đều về, trong nhà nhộn nhịp, bao nhiêu hàng xóm cũ đều ghen tị, nói con cái có tiền đồ, hiếu thảo với người già.
Nhưng giờ ai cũng kêu bận, cho dù về cũng vội vàng rồi đi ngay.
Lưu Nguyên tuy ngoài miệng không nói, nhưng kỳ thực ông biết vì sao, trước kia đến cuối tuần, Lưu Văn đều là bao lớn bao nhỏ trở về, bữa trưa và tối đều là tiệc lớn, Lưu Viên Triêu bọn họ đương nhiên muốn đưa con cháu về.
Mà hiện tại người giúp việc nấu ăn không vừa miệng, người giúp việc lại nói, bà chỉ chăm sóc hai người già, không thể nào cuối tuần làm bữa tiệc cho mười mấy người, muốn vậy thì phải trả thêm tiền, hoặc là bớt người.
Chu Quyên cũng rất bất mãn với người giúp việc hiện tại, làm việc thì làm qua loa không vừa mắt bà, nấu ăn thì không hợp khẩu vị.
Quan trọng nhất là, mỗi tháng còn phải năm trăm tệ tiền công, thêm tiền điện nước, còn tiền mua thức ăn, hai vợ chồng tự trả tiền thuốc men, Chu Quyên phát hiện tiền lương của họ, không còn được như họ nghĩ là còn dư nhiều, có thể nói mỗi tháng chỉ còn dư hơn một nghìn.
Có chừng đó tiền, đến cuối năm phát chút tiền mừng tuổi cho con cháu, họ không dùng tiền gốc là đã tốt lắm rồi, điều này khiến Chu Quyên quen với việc mỗi tháng đều để dành được mấy nghìn rất không quen.
Vốn nghĩ chỉ thêm tiền thuê người giúp việc, kết quả không ngờ chi tiêu mỗi tháng lại tăng mạnh như vậy.
Dù họ rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đó là bình thường mỗi lần Lưu Văn về đều là bao lớn bao nhỏ, ngoài cuối tuần ra, Lưu Viên Triêu bọn họ về ăn uống một ngày còn dư, bình thường họ chỉ mua ít rau quả là được.
Tiền của họ mới tiết kiệm được nhiều như vậy, mà giờ Lưu Văn không lo cho họ, liền ngay lập tức tăng thêm bốn ngàn chi tiêu.
Nghĩ đến mỗi tháng lại phải thêm bốn ngàn chi tiêu, lòng vợ chồng Lưu Nguyên như bị người ta khoét một nhát dao.
Vợ chồng họ cũng lén thảo luận, nếu có thể, tất nhiên vẫn mong Lưu Văn dọn về đây chăm sóc họ.
Họ cũng thương lượng xong, mỗi tháng sẽ đưa cho Lưu Văn hai ngàn tệ tiền, chi tiêu gì họ cũng không quản.
Chu Quyên đã nghĩ xong nên mở miệng thế nào, kết quả không ngờ Lưu Nguyên tên ngốc này lại kéo chân sau vào lúc này, có thể là tức chết bà rồi.
"Lão Lưu, ông nói cái gì vậy." Bình thường Chu Quyên không dám nói vậy, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt.
Lưu Nguyên cũng biết giờ ông phải nhờ Lưu Văn, không thể nói mấy chuyện không vui để cô nghe, giờ cứ nhịn, đợi sau này lại tính sổ.
Nhưng bảo ông xin lỗi thì không thể nào, ông đứng dậy chậm rãi đi vào phòng trong.
Chu Quyên cũng biết bắt Lưu Nguyên xin lỗi là không thể, hơn nữa bà cũng thấy sao cha lại xin lỗi con gái.
"Ba con tính khí thế đấy, con đừng chấp." Chu Quyên cũng chỉ có thể hòa giải.
Chấp? Lưu Văn biết nếu cô cứ so đo, người khác sẽ nghĩ con gái cô nhỏ mọn, "Con cũng muốn mua nhiều đồ, nhưng không có cách nào."
"Con thấy các người nói đúng, vợ chồng con không có học hành gì, nên công việc bình thường, lương cũng bình thường."
"Hiện giờ chúng con lại mua nhà, lại còn trang trí, tiền nong không thuận lợi, nên tiết kiệm được chút nào hay chút đó."
Vốn dĩ Lưu Văn định mở miệng mượn tiền của Lưu Hồng, bây giờ thấy Chu Quyên cũng là một người không tồi.
Cô biết những ngày qua, chi tiêu tăng cao, thêm thái độ không hài lòng với người giúp việc, Lưu Nguyên bọn họ hẳn là không thể trụ được, nên mới nghĩ muốn Lưu Văn chăm sóc họ.
Nếu không vừa nãy Lưu Nguyên đã không phùng má trở về phòng, không chừng đã cãi nhau với cô một trận rồi.
"Mẹ, chúng con mua nhà lại còn phải trang trí, mẹ, mẹ còn tiền không?"
"Nếu như, nếu như mẹ thấy tiện thì có thể cho con mượn một ít tiền được không?"
"Mẹ yên tâm, đợi đến khi nào chúng con có tiền, nhất định sẽ trả mẹ."
Nếu họ vẫn không từ bỏ ý định để cô chăm sóc hai người già, vậy thì cứ để họ biết cô cũng đang thiếu tiền.
A a a, Chu Quyên còn nghĩ sau khi Lưu Văn chuyển đến, đồ ăn của họ sẽ lên một tầm cao mới, cuối tuần Lưu Viên Triêu bọn họ cũng có thể về, trong nhà nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Kết quả lại quên Lưu Văn mua nhà, bây giờ có bao nhiêu tiền trong tay đều là vấn đề.
Không đúng, không phải là có bao nhiêu tiền trong tay, mà cũng có thể bây giờ trong tay không có tiền, nên mới phải mở miệng vay.
Vốn dĩ họ muốn để Lưu Văn đến chăm sóc họ, chính là vì dùng ít tiền nhất, hưởng sự chăm sóc tốt nhất, lại còn có thể ăn ngon.
Kết quả bây giờ lại biến thành mất tiền, Lưu Văn còn chẳng mua đồ ăn ngon cho họ, không phải là còn thảm hơn sao?
Chu Quyên không khỏi do dự, khoan đã, không đúng, cho dù họ có mượn tiền, nhưng Chu Hiên lái taxi cũng kiếm được nhiều tiền mà.
"Dạo này công việc làm ăn của Tiểu Chu vẫn tốt chứ." Chu Quyên cũng không thích đứa con rể gốc nhà này cho lắm.
"Vẫn tốt ạ, bất quá chi tiêu trong nhà cũng lớn lên, con cho Tiểu Minh học thêm một thầy gia sư, gần nhà mình thôi, thỉnh thoảng buổi tối phải học bù, rồi cuối tuần cũng phải học bù."
"Đến hè thì nó bảo muốn học lớp năng khiếu, vốn dĩ con tính không muốn tốn tiền."
"Nhưng mà nhớ đến chị dâu nói Tiểu Vĩ bọn nó đều học lớp năng khiếu, tuy con không hiểu, nhưng anh chị cả chắc hiểu nhiều, con nghĩ học thêm cũng tốt."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận