Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 491: Độc thân nhà hài tử 46 (length: 7651)

"Mẹ ơi." Lưu Văn thấy bóng dáng Triệu Mẫn liền lao tới.
"Bà ngoại dặn ta hỏi, công việc của mẹ đã xong chưa, mẹ đừng làm mệt quá."
"Hôm nay ông ngoại làm sườn xào chua ngọt ngon lắm." Phải nói tay nghề của Lưu Linh thật không tầm thường.
Trước kia khi điều kiện còn khó khăn, Lưu Linh đã có thể chăm sóc cho cả nhà năm miệng ăn đâu ra đấy, thì đủ biết bà là người hiền lành, đảm đang.
Bây giờ cuộc sống khá hơn, nguyên liệu nấu ăn xịn sò hơn, gia vị cũng đầy đủ các loại, tha hồ cho Lưu Linh trổ tài.
Dù sao từ khi về nhà họ Đổng, Lưu Văn ăn ngon miệng hơn hẳn, cũng ăn được nhiều hơn, mặt mũi nhỏ trông thấy hồng hào hẳn lên.
Điều làm Lưu Văn càng vui là, tuy ăn nhiều nhưng cân nặng không hề tăng thêm bao nhiêu, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Chứ nếu cân nặng tăng lên thì đúng là bi kịch, là đại bi kịch đó.
Lưu Văn cũng không ngốc nghếch cho rằng mình thuộc kiểu người ăn mãi không mập, có lẽ là do trước kia cơ thể quá hao tổn, giờ ăn vào đồ ăn còn đang bù đắp nên cân nặng không tăng. Nếu không biết tiết chế thì cân nặng vọt lên thì làm sao bây giờ.
Thời còn bé, nàng từng là một bé mập ú, muốn giảm cân thật là khó, mà không thể bỏ đói được vì như thế có hại cho cơ thể quá lớn.
Lưu Văn nghĩ mình nên đưa việc rèn luyện vào lịch trình thì mới có thể nâng cao thể chất, lại ăn nhiều cũng không sao.
Tóm lại, nhất định không được giống Lưu Bân, cái tên béo ú đó, thật không hiểu Diệp Hồng bọn họ nghĩ gì, rõ ràng đã thành một đứa béo tròn vo, còn nói trẻ con đáng yêu các kiểu.
Thật là hết hồn, nếu cứ tiếp tục ăn không ngừng, không chừng dinh dưỡng đều phát triển chiều ngang, dù chiều cao cũng hơn 1m7, nhưng vì béo nên người khác có cảm giác chỉ 1m65.
Cũng chỉ được cái đầu óc thông minh, học hành giỏi giang hơn người, chứ không thì chẳng có điểm nào tốt.
Chỉ là đời này nếu muốn duy trì một ưu điểm như vậy, Lưu Văn nhất quyết không đồng ý, nhất định phải triệt để đả kích người nào đó mới được.
Triệu Mẫn thấy mình đã nói như vậy đáng thương, vậy mà Đổng Tư Dao không hề đáp lời đã đành, thế mà vẫn cứ tiếp tục đóng gói hành lý, khiến bà ta tức không nhẹ.
Định mở miệng châm chọc vài câu, nhưng lại lo lắng lỡ chọc Đổng Tư Dao nổi cáu, đến lúc đó xông thẳng đến chỗ lãnh đạo đơn vị thì biết làm sao.
Kết quả nghe thấy tiếng Lưu Văn, Triệu Mẫn hết sức bực bội, một đứa trẻ con lại đến đây, sao mình còn bày ra bộ dạng khóc lóc kể lể trước mặt Đổng Tư Dao được chứ.
Đổng Tư Dao có lẽ sẽ không nói ra, nhưng Lưu Văn thì khác, nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao biết lời nào nên nói lời nào không nên, lỡ đâu nó kể hết ra thì chẳng phải mặt mũi bà ta mất hết hay sao.
Ngay lúc Triệu Mẫn đang cân nhắc hay là thôi hôm nay bỏ qua, mai quay lại thì thấy Lưu Văn mặt đỏ bừng vì hoảng sợ.
Triệu Mẫn chưa bao giờ thấy thích thú gì đối với hai đứa trẻ nhà họ Lưu, một đứa thì nuôi như heo, rõ ràng đã béo thế rồi mà còn cho là không sao, còn thường xuyên thiên vị nó, lại còn bảo trẻ con có da có thịt một chút thì mới đáng yêu.
Ừ, trẻ con có da có thịt thì đáng yêu thật đấy, nhưng đấy là trước khi vào tiểu học, một khi đã vào tiểu học mà cứ tiếp tục béo như vậy, nhìn vào chẳng thấy thoải mái chút nào.
Còn về Lưu Văn thì Triệu Mẫn chẳng muốn nhắc đến, giọng nói thì cứ lí nhí, đầu thì lúc nào cũng cúi gằm, vừa nhìn đã biết là không có tiền đồ, chẳng đáng để mà phải bận tâm.
Kết quả không ngờ, mới rời khỏi nhà họ Lưu bao lâu mà Lưu Văn đã thay đổi nhiều đến thế, thật là khiến người ta không dám tin.
"Tiểu Văn?" Triệu Mẫn vẫn muốn xác nhận lại.
Lưu Văn vốn dĩ định lơ Triệu Mẫn luôn, dù sao thì vị này trước kia cũng hay ngó lơ mình.
Nhưng hiện giờ người ta đã chủ động chào hỏi, đành phải bất đắc dĩ chào lại: "Chào dì út."
"Sao hôm nay cháu lại đến đây, đúng rồi, có phải chú út đưa cháu đến không?"
"Vừa rồi dì thấy một người, dì còn thấy quen quen, cảm giác như chú út, nhưng dì còn nghĩ sao chú út lại đến chỗ này."
"Trong mắt chú ấy, chỗ này toàn là chỗ không cao cấp." Lưu Văn nói không khách khí chút nào.
"Mẹ ơi, chúng ta về thôi, hôm nay bà ngoại làm ngon lắm, mình về sớm một chút."
"Đúng vậy mẹ, bà ngoại cố tình mua một con gà, nói muốn bồi bổ cho mẹ." Lưu Văn cũng nể phục Lưu Linh thật, nhà đã không thiếu đồ ăn mặn rồi mà vẫn mua thêm gà, bảo là muốn bồi bổ cho Đổng Tư Dao.
Nào là sườn xào chua ngọt, nào là canh gà, đúng là khiến Triệu Mẫn phát ghen: "Chị dâu, không đúng, chị ơi, dạo này chị sống sướng thật đấy."
"Nào là sườn nào là canh gà." Triệu Mẫn quên mất, lần cuối cùng được ăn miếng thịt là khi nào rồi, bà ta thèm miếng thịt quá.
"Nhà họ Lưu không thường ăn vậy sao?" Đổng Tư Dao hỏi lại, "Hơn nữa tiền lương của hai vợ chồng các người đâu có ít, tiêu chuẩn này đối với các người mà nói, thật không cao."
Đổng Tư Dao không muốn mời vợ chồng Lưu Đống về nhà ăn cơm, thà vứt đi còn hơn cho bọn họ ăn.
"Được rồi, đồ đạc đã thu dọn xong, chúng ta đi thôi." Đổng Tư Dao để bao đồ đã gói ghém lên xe ba gác.
Lưu Văn giúp đặt vài món đồ nhỏ lên xe: "Đi thôi, mình về."
"Dì út, con về đây, dì cũng về sớm đi, tạm biệt." Lưu Văn tự mình leo lên xe ba gác, chỉ huy Đổng Tư Dao lái xe.
"Tiểu Triệu, tôi đi đây, cô cũng về sớm đi." Đổng Tư Dao lái xe chuẩn bị về, chào Triệu Mẫn một tiếng rồi lái xe đi luôn.
Khi đi qua trước cửa chợ thực phẩm, Đổng Tư Dao hơi giảm tốc, lên tiếng chào Lưu Đống đang đứng bên cạnh: "Vợ anh sắp ra rồi đó."
Lưu Đống vốn dĩ muốn tránh mặt, nhưng nhớ lại lúc nãy Lưu Văn đã liếc nhìn mình, có vẻ là đã nhận ra, nếu đã vậy, không cần thiết phải trốn tránh nữa, cứ đường hoàng chút còn hơn.
"Về à, về nhớ cẩn thận đường đi." Lưu Đống vui vẻ chào hỏi mẹ con Đổng Tư Dao, dặn dò họ cẩn thận một chút.
Nhìn theo bóng dáng các cô rời đi, Lưu Đống khẽ thở dài, rõ ràng chỉ mới vài ngày mà có thể nhận ra mẹ con Đổng Tư Dao thay đổi rất nhiều.
Lúc nãy nghe Lưu Văn kể món ăn, Lưu Đống cũng nghe thấy, đối với những món đó, lúc này hắn còn đỡ, dù cũng thèm ăn nhưng hắn biết nếu không cố gắng, sau này khoảng cách giữa mình và mẹ con Đổng Tư Dao sẽ càng lớn.
Hiện tại không ít người coi thường Đổng Tư Dao, cho rằng cô chỉ là một người buôn thúng bán bưng, công việc lại không ổn định, nhưng Lưu Đống thật sự rất ngưỡng mộ Đổng Tư Dao, ít nhất thì thu nhập của cô rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện trong nhà dạo gần đây cãi nhau vì chuyện tiền bạc, quan hệ giữa anh chị em, không nói là cả đời không qua lại, nhưng quan hệ anh chị em vui vẻ hòa thuận ngày trước không còn nữa.
Lưu Đống điều chỉnh cảm xúc rồi mới chuẩn bị vào đón Triệu Mẫn, thì đã thấy bà ta đi ra rồi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận