Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 37: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 37 (length: 8193)

Địch Mẫn đi rồi, Lưu Văn tiếp tục như thế nào thì vẫn như thế, mỗi ngày có đơn hàng liền may vá.
Không có đơn hàng thì đọc sách, có thể nói những sách nàng mang đến đều đã xem mấy lượt, sau đó rất nhiều bài tập đều làm đi làm lại.
Có thể nói một khi kỳ thi đại học đến, tham gia thi đại học là tuyệt đối không có vấn đề.
Trong khoảng thời gian này, trải qua Lưu Thành, Lưu Lệ kết hôn, Lưu Hà sinh một đứa con trai, Lưu Lượng tốt nghiệp trung học sau, thay thế Địch Mẫn công tác.
Vì chuyện này, Lưu Hà ôm con chạy đến thôn, oán trách với Lưu Văn một hồi.
Nói là vợ chồng Lưu Quý đều không làm đúng lời hứa trước đây với nàng, mà khi đó Lưu Văn mới biết, thì ra sớm trước khi Lưu Hà xuống làm thanh niên trí thức, Lưu gia đã tính toán làm sao để nàng về thành.
Lưu Lượng là con cưng của Lưu gia, đương nhiên sẽ không để hắn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Nói cách khác, từ đầu chí cuối chỉ có Lưu Văn là không nằm trong kế hoạch của bọn họ, nếu có người nhất định phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, thì chỉ có Lưu Văn.
Lưu Văn không biết có phải chỉ vì phát tiết Lưu Hà hay không, hay là sẽ cân nhắc nàng sau này sẽ giận đến mức nào, nghĩ đi nghĩ lại chắc là không để ý đâu, ai bảo bây giờ nàng đang rất bực.
Từ sau lần Địch Mẫn đến khuyên vợ chồng họ không ly hôn, cũng nói cho Lưu Hà, dù nàng có ly hôn, Lưu gia cũng không phải muốn về là có thể về, nàng liền thành thật.
Tuy làm việc cũng không được nhanh nhẹn, nhưng hơn trước kia nhiều, chờ con được ba tháng thì bắt đầu đi làm.
Về phần đứa trẻ thì giao cho đội trông trẻ, mỗi ngày trước khi mở công thì đưa trẻ đi, sau khi tan làm thì mang về, tiện đường với những thanh niên trí thức có con xuống đồng làm việc.
Tuy Lưu Văn đối với Lưu Hà thái độ bình thường, nhưng đối với đứa bé hay ngọt ngào gọi nàng là dì nhỏ Phạm Đạt, Đạt Đạt bé con, thì thái độ lại rất tốt, sẽ cho một ít rau quả gì đó.
Lưu Hà đại khái cảm thấy con trai út có thể từ tay Lưu Văn có được chút đồ, cơ bản hai tuần đến một lần, không phải nàng không muốn một tuần đến một lần, mà là Lưu Văn đôi khi phải ra ngoài.
Hơn nữa đến cuối tuần, Lưu Hà cũng phải làm việc nhà.
Chỉ với xác suất như thế, cũng làm cho Lưu Văn biết nhiều chuyện nhà Lưu gia, ví như vì chuyện Lưu Lượng thay thế công việc của lão nhân, vợ Lưu Thành ở nhà làm ầm ĩ một trận.
Tuy xưởng máy móc làm ăn có lãi không tồi, nhưng rất nhiều người tiếp nhận công việc của cha mẹ, đến tuổi kết hôn thì lại đòi chia phòng ở, mà xưởng máy móc này mấy năm nay cũng không được duyệt xây thêm phòng, cứ như vậy, dù Lưu Thành kết hôn có con cũng không có cách nào được chia phòng.
Cho dù xưởng máy móc xây nhà mới, thì vẫn nhiều người muốn chia phòng, vẫn là tình trạng 'sư nhiều cháo ít', trừ khi vợ chồng hai bên đều là công nhân viên chức xưởng máy móc, hoặc một bên là kỹ sư hay nhân viên vị trí quan trọng, còn không thì chỉ có thể tiếp tục xếp hàng.
Vợ Lưu Thành làm ở xưởng may, nếu phải xếp hàng, thêm cả Lưu Thành là công nhân bình thường của xưởng, không xây thêm nhà thì có lẽ phải đợi đến khi con Lưu Thành kết hôn, bọn họ vẫn chen chúc trong căn phòng nhỏ của Lưu Quý.
Quan trọng hơn là, Lưu Lượng cũng đến tuổi phải xem mặt con gái, một khi kết hôn, đơn vị không chia phòng, chẳng lẽ là muốn kết hôn ở trong nhà, nhà thì chỉ có một phòng nhỏ như vậy, làm sao mà ở cũng là một vấn đề.
"Chúng ta à, đều là không có nhà mẹ đẻ." Mặc kệ Lưu Hà bất mãn với Địch Mẫn như thế nào, thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của nàng.
Nhà mẹ đẻ? Kia là cái gì chứ, "Ta chưa bao giờ cảm thấy mình có nhà mẹ đẻ." Lưu Văn rất bình tĩnh, "Lưu gia đối với ta mà nói, không có ký ức đẹp."
Lưu Hà không khỏi xấu hổ, "Bất kể như thế nào, đó cũng là nhà mẹ của chúng ta, có chuyện gì, họ có thể giúp chúng ta."
Lưu Văn cười cười, "Không trông mong gì, ta trước giờ vẫn là đứa con thừa."
"Lúc trước mẹ sinh long phượng thai xong, liền không muốn sinh con nữa, ta là đứa con không mong đợi, vì sinh ta, còn bỏ lỡ tăng lương." Lưu Văn biết dù lúc nàng sinh ra sau, tuổi Lưu Hà còn nhỏ, nhưng chuyện này nàng cũng sẽ biết đôi chút.
Không ngoài dự liệu, Lưu Hà vẫn thực sự biết một hai, nghe Lưu Văn nói vậy, vẻ mặt không khỏi cứng đờ, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, sao lại thế được."
Lưu Hà biết mặc kệ Địch Mẫn giận đến thế nào, cũng sẽ không trước mặt Lưu Văn nói như vậy, vậy thì ai đã nói cho nàng, Lưu Hà đúng là người hiếu kỳ.
"Tóm lại là có người nói."
"Không giải thích làm gì, rõ ràng ta là nhỏ nhất, lại phải làm nhiều việc như vậy."
Lưu Văn biết chuyện này, Lưu Hà nhất định sẽ viết thư cho Địch Mẫn, để bà ta biết một hai, nhưng nàng chính là không nói ai là người nhắc đến, cứ để họ hiếu kỳ thôi.
Mặc kệ bọn họ nghĩ gì, Lưu Hà thăm dò ra sao, Lưu Văn vẫn không nói.
Lưu Hà ban đầu khá sợ, rõ ràng là không nên để Lưu Văn biết, nhưng bây giờ nếu nàng biết rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác.
"Thật ra ta rất hiếu kỳ, rõ ràng trước khi ta sinh ra, bởi vì bà ta sai lầm mà khiến xưởng máy móc tổn thất rất lớn, dù không sinh ra ta thì cũng sẽ không bỏ qua đợt tăng lương."
"Không phải chỉ sinh có mình ta mà đợt tăng lương sau đều không có phần bà ta." Lưu Văn cười.
Hừ, tin tức này càng nặng ký hơn chứ, "Rõ ràng là lỗi của chính mình, kết quả lại đổ lên đầu ta."
"Cứ như thể nếu khi đó bà ta không mang thai ta, có lẽ bà ta còn không trụ được ở xưởng máy móc ấy."
"Ta có tính là người giúp bà ta giữ được công việc hay không, kết quả đợi ta ra đời thì lại có đãi ngộ như vậy."
Lưu Hà há hốc mồm, không thể nào, trời ạ, chuyện lớn thế này, sao lại để nàng biết hết được, sao có thể thế.
Lưu Hà không ngừng nuốt nước miếng, sao Lưu Văn lại biết tất cả mọi chuyện vậy, sao lại như thế này.
Chẳng lẽ trong khu nhà có ai đã nói với Lưu Văn cái gì, rốt cuộc thì lúc đó chuyện kia náo lớn lắm, nhiều người biết mà.
Nhưng cứ thế đoán mò thì đúng là đau đầu.
Lưu Hà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy biện pháp tốt nhất là rút lui tốc độ, nếu không ở lại đây, nàng phải nói thế nào đây.
Lưu Hà hạ quyết tâm, mấy tuần này nàng sẽ không đến nữa, thật sự là lo Lưu Văn hỏi có biết chuyện gì không, nàng phải trả lời sao đây.
Thấy Lưu Hà chạy trối chết, Vương Quyên từ trong phòng đi ra, "Chị của ngươi đi rồi hả?"
Lưu Văn ừ một tiếng, "Đi rồi."
"Không dễ dàng gì." Vương Quyên bưng chén trà đi ra, "Bây giờ nông trường bên kia có người bắt đầu được điều về thành."
Ngay cả viện có mấy người thanh niên tri thức của bọn họ, cũng có người cầm giấy điều động về thành, một khu thanh niên trí thức lớn thế này, cũng chỉ còn lại Lưu Văn, Vương Quyên, Lâm Viễn và Dương Hoành.
"Nàng sốt ruột, nàng thực ra muốn về thành." Nông trường có tốt thế nào cũng không so được với thành phố.
Ngày xưa Lưu Lượng và Lưu Hà quan hệ tốt bao nhiêu, có thể nói là trong cả nhà quan hệ tốt nhất, nhưng từ khi Lưu Hà xuống làm thanh niên trí thức, sau khi vợ chồng Lưu Quý gửi tiền và đồ đạc qua đường bưu điện cho Lưu Hà, Lưu Lượng đã có ý kiến với Lưu Hà.
Cảm thấy mỗi tháng đều có lương mà Lưu Hà vẫn còn mặt dày nhận tiền.
Lưu Hà cũng có ý kiến với Lưu Lượng về chuyện công tác, biết rõ ngày tháng của nàng ở nông trường không dễ chịu, biết rõ lúc trước Địch Mẫn hứa sẽ để công việc lại cho nàng, mà hắn lại còn muốn tranh giành.
"Sau này, Lưu gia sẽ náo loạn, con dâu lớn cũng đang dòm ngó công việc trên tay ông già."
"Dù sao cũng chẳng liên quan đến ta." Lưu Văn không trông chờ gì, cũng không có cách nào trông chờ vào phần công việc đó.
"Náo đi náo đi, náo cho to vào."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận