Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 13: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 13 (length: 8328)

Lưu Hà vất vả tìm kiếm Lưu Văn trên đường, thì nàng đã cùng Lâm Viễn đi ra ngoài mua sắm đồ vật.
Dù không biết Lâm Viễn đã bàn bạc thế nào với thôn, không phải lần nào cũng lấy lý do mua sắm đồ vật, làm việc các loại để đưa nàng ra ngoài, nhưng thôn đều phê chuẩn, hơn nữa cũng không nghe được ai trong thôn nói lời khó nghe.
Sau này mới biết, Lâm Viễn đi ra ngoài là có công điểm, còn nàng là người đi theo nên không có công điểm.
Mặc dù bây giờ kiếm tiền, cũng không biết so với thiệt một ngày công điểm thì hơn bao nhiêu, nhưng vừa nghĩ đến cùng là đi ra ngoài, nàng không có bất cứ công điểm nào, mà Lâm Viễn thì có, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu.
Lâm Viễn thấy hôm nay Lưu Văn rất lạ, trước kia ngồi sau xe đạp cũng biết nói chuyện, còn hôm nay thì một câu cũng không, thật sự rất không quen.
“Hôm nay ngươi yên tĩnh quá, sao vậy?”
Sao vậy? Lưu Văn nhìn Lâm Viễn đang cố sức đạp xe phía trước, rất muốn hùng hổ hỏi, tại sao lại có đãi ngộ không giống nhau như thế.
Nhưng nghĩ lại thì nhụt chí, rốt cuộc thần tài mang nàng kiếm được món tiền lớn, sao lại so đo mấy đồng lẻ như vậy.
Nhưng không hỏi thì trong lòng nàng lại cứ khó chịu, phải làm sao đây, nghĩ một hồi, thôi, cứ hỏi vậy.
“Vì sao cùng đi ra ngoài làm việc, ngươi có công điểm, còn là công điểm cao nhất, mà ta thì không có.” Lưu Văn cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói.
Thì ra là vì chuyện này, Lâm Viễn hiểu vì sao hôm nay nàng lại im lặng như vậy, “Chuyện này trước kia ngươi không biết à?”
Lâm Viễn cho rằng Lưu Văn đã biết từ lâu, còn chờ nàng đến hỏi, nhưng đợi mãi, đều không thấy nàng hỏi, cho là nàng không để ý, giờ mới biết không phải không để ý, mà rất có thể là không biết.
“Không biết.” Lưu Văn rất thật thà nói, “Hôm nay ta liếc bảng chấm công của kế toán, mới phát hiện mấy ngày nay ta không có làm công, xem lại ngày tháng, tính ra là mấy ngày ta đi làm với ngươi.”
“Ta thừa lúc kế toán không để ý, xem qua sổ ghi chép công của ngươi, thấy toàn là đủ công.” Lưu Văn tức giận nói.
Nghe giọng điệu của Lâm Viễn, thì hẳn là anh biết chuyện này, kết quả nàng là người trong cuộc, lại ngốc nghếch đến nỗi không biết chuyện, thật khiến người ta tức giận.
“Lần trước ta đã nhắc với ngươi rồi, nhưng ngươi không hỏi.” Lâm Viễn cũng rất vô tội.
Cái gì, hắn nhắc qua rồi ư? Sao nàng không nhớ, Lưu Văn trợn mắt, cố nhớ lại, nhưng thật sự không có chút ký ức nào.
“Khi nào.” Nếu đã hỏi, thì hỏi cho rõ.
Lâm Viễn thuật lại cảnh lúc trước một lần nữa, “Ta đoán chắc là ngươi đang bận đếm tiền.”
A a a, là ngày đó sao? Lưu Văn nghĩ nghĩ, ngày đó là ngày đầu tiên nàng cùng Lâm Viễn đi làm, lại là lần đầu tiên cầm được tờ ba đồng, tâm tình lúc ấy vô cùng kích động, như là nghe Lâm Viễn nói gì đó, nhưng nàng cũng không chú ý nghe.
Kết quả không ngờ, nội dung mà mình không để ý, lại là một tin gây sốc như vậy, nàng muốn chóng mặt luôn rồi.
“Hừ, xin lỗi nha.” Nếu là lỗi của nàng, cũng không thể nhìn chằm chằm Lâm Viễn được, “Vậy, vì sao ta không có công điểm?”
“Ngươi cho rằng nếu ngươi cùng ta đi ra ngoài, ngươi cũng có công điểm, thì trưởng thôn sẽ đồng ý sao?”
“Người trong thôn sẽ có ý kiến.”
“Vậy ngươi hiểu rồi.” Lâm Viễn nói đơn giản hai câu, nếu cô nhóc này vẫn không hiểu, hắn cũng lười giải thích.
Hừ, Lưu Văn hiểu rồi, “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.”
“Cảm ơn Lâm ca.” Cho dù là cầm công điểm thấp nhất, còn hơn là không có, ai mà chẳng vui.
Lâm Viễn cũng không muốn nghe Lưu Văn xin lỗi, cố gắng đạp xe đi tới huyện, “Hôm nay ngươi làm hai mâm đồ ăn có vấn đề không?”
Trước kia chỉ làm một mâm, nhưng lần này không biết sao lại đột ngột bảo thay đổi kế hoạch, lại muốn làm hai mâm, khiến Lâm Viễn tức giận.
Nếu sớm báo trước, thì hắn còn có thể hỏi ý kiến Lưu Văn, có nhận thêm đơn không, hay tìm người hỗ trợ, kết quả hôm qua mới thông báo, cũng không có cách nào từ chối.
Dù sao cũng đã hợp tác nhiều năm như vậy, cũng không thể trở mặt được, đối phương biết hắn sẽ không nói không.
Lâm Viễn càng nghĩ càng bực, thật là làm ăn không sòng phẳng, lần này thôi, nhưng phải tìm cơ hội nói chuyện với bên đó một chút, không thể lần nào đến cũng thế này, nhiều lần quá, ai chịu cho nổi.
Lưu Văn tuy cũng rất ghét làm gấp hai mâm, nếu có người giúp thì không sao, nhưng cơ bản đều một mình cô làm từng ấy món, cũng rất mệt.
“À phải, tiền công thì có hai phần không?” Nếu được trả gấp đôi tiền công, thì nể mặt tiền, Lưu Văn nói có thể cố gắng chút.
“Yên tâm.” Nếu đối phương khăng khăng đưa tiền theo giá cũ, thì Lâm Viễn tự bù vào, không thì lần sau sẽ không hợp tác với họ nữa.
Lưu Văn nghe được có thể nhận tiền của hai mâm, liền nói, “Có tiền, chuyện gì cũng dễ nói.”
“Chỉ là lần sau, tốt nhất nên báo trước một tiếng.” Thái độ phải có.
Lâm Viễn liên tục nói lần này sẽ không có chuyện đó nữa, “Nếu lại có phát sinh đột xuất, nhất định sẽ nói với ngươi trước.”
“Được.” Lưu Văn ừ một tiếng, im lặng ngồi sau nghỉ ngơi.
Lâm Viễn mang Lưu Văn đến nơi, việc thương lượng sự vụ liền giao cho Lâm Viễn, còn Lưu Văn thì chạy thẳng tới gian bếp, bắt đầu xem xét nguyên liệu.
Dù thường tình thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng Lưu Văn đã quen xem qua một lượt, nếu lỡ có gì sai sót, còn có thể báo cho chủ nhà bổ sung.
Dù có chút không đáng tin cậy, nhưng chuẩn bị nguyên vật liệu cũng khá tốt, số lượng cũng nhiều.
Điều Lưu Văn thở phào là, họ đã sơ chế nguyên liệu xong rồi, chỉ đợi Lưu Văn bắt đầu nấu.
Lưu Văn khoác lên một cái áo cũ, rồi chuẩn bị bắt tay vào nấu, còn người bên cạnh đang xem cô nấu cơm, thì cô chỉ nhíu mày liếc nhìn, cái này tính là học lén sao?
Thôi, muốn học lén thì học, hắn học được bao nhiêu thì đó là bản lĩnh của hắn, dù sao cô cũng không có ý định giảng giải.
Người đàn ông trung niên thấy Lưu Văn liếc mắt nhìn mình thì giật mình, tưởng rằng cô sẽ đuổi mình đi, thường thì các đầu bếp lớn đều không muốn có ai ở bên cạnh khi nấu ăn.
Nhưng không ngờ Lưu Văn liếc qua xong, cũng không bảo hắn đi, nếu không bảo đi, thì hắn cũng chẳng đi.
Nếu hắn không đi, thì Lưu Văn cũng tiện cho hắn làm phụ, muốn trộm nghề thì cũng không dễ, tuy không muốn đóng học phí, nhưng làm chút việc vặt thì cũng phải làm thôi.
Đối phương thấy Lưu Văn nhờ hắn làm việc, thì cũng vui vẻ ra mặt, ít nhất hắn cũng có thể đường đường chính chính ở lại đây.
Có thêm một người trợ thủ, Lưu Văn cũng thấy nhàn hơn, tuy làm hai mâm thì có mệt hơn, nhưng cũng không vất vả như vậy.
Sau một hồi bận rộn, Lưu Văn cuối cùng cũng nấu xong đồ ăn, tìm một chỗ thở phào, ra hiệu người đàn ông trung niên phụ bếp cùng ăn cơm.
Mỗi lần Lưu Văn nấu cơm, đều sẽ để lại một phần nhỏ vừa đủ cho nàng và Lâm Viễn ăn, chuyện này cũng đã được chủ nhà đồng ý.
Lưu Văn không biết những đầu bếp khác làm thế nào, dù sao cô là sẽ không ăn đồ ăn thừa.
Lưu Văn ăn xong cơm thì cùng Lâm Viễn rời đi, còn việc rửa chén, thì xin lỗi, đó không phải việc của đầu bếp, cô chỉ phụ trách nấu cơm thôi.
Chờ bọn họ đi rồi, Lâm Viễn lấy mười đồng ra từ trong túi, “Hôm nay của em.”
Oa, lại có mười đồng? Lưu Văn kinh ngạc đến ngây người, “Thật là hào phóng.”
Tuy làm hai mâm cơm thì có mệt, nhưng Lưu Văn nói, tuy vất vả, nhưng nể tiền thì hoàn toàn có thể.
“Khách hàng mà kiểu này thêm vài người, một năm còn kiếm nhiều hơn làm ở nông trường.”
Lâm Viễn đang lái xe ở phía trước thì cười, đúng là một cô nhóc ngây thơ.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận