Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 648: Hiếu thuận nữ thay đổi 4 (length: 8302)

Lưu Văn về đến nhà sau, cũng không đợi Trương Hiên trở về, liền cùng hàng xóm đối diện quyết định hết thảy công việc mua phòng ốc.
Đại gia đại mụ đối diện bọn họ cũng hy vọng có thể bán phòng ở cho Lưu Văn, dù sao cũng là hàng xóm cũ, bình thường ở chung rất vui vẻ.
Vợ chồng Lưu Văn lúc công việc bận rộn cũng không ít lần giúp họ trông nom Chu Minh.
Chu Hiên là tài xế ca, buổi tối đem chiếc xe cho thuê đi để tài xế chạy ca đêm, như vậy hắn cũng có thể nghỉ ngơi chút, lại có thể kiếm thêm chút tiền.
Về đến nhà, việc đầu tiên Chu Hiên làm là đưa tiền làm ăn hôm nay cho Lưu Văn.
Lưu Văn nhận tiền, thuận miệng nói với hắn về chuyện mua lại phòng ở đối diện.
Về chuyện tiêu tiền như thế nào, Chu Hiên trước giờ không hỏi, dù sao cũng biết Lưu Văn ngoài việc mua chút đồ cho bố mẹ cô, thì cũng không xài tiền bậy bạ.
Đối với chuyện mua phòng ốc đối diện này, Chu Hiên cũng biết, nói không có băn khoăn là giả, nhưng Lưu Văn nói đơn vị muốn chia nhà đợt cuối, lo lắng mua nhà xong, đơn vị không cấp nhà thì biết làm sao.
"Sao lại nghĩ đến chuyện mua nhà, trước kia không phải ngươi nói, mua nhà rồi, đơn vị không chia nhà nữa sao?" Chu Hiên nghi ngờ hỏi.
Lưu Văn đếm xong tiền, đi vào phòng đem thu nhập hôm nay ghi vào sổ, "Không mua nhà thì đơn vị sẽ chia nhà sao?"
"Ngươi cũng không phải không biết, thư viện là cái ngành gì, là cái đơn vị nhàn tản."
Béo bở có lẽ có, nhưng đối với nhân viên tầng dưới chót như Lưu Văn thì không liên quan, chỉ là nói sao nhỉ, hơn ở chỗ là biên chế công chức, sau khi về hưu lương nhẹ nhàng hơn vạn, sau đó đi làm ở đơn vị cũng nhàn tản.
"Mấy chỗ như cục thuốc lá, bọn họ có lẽ làm được, có rất nhiều nhà nhỏ phân cho nhân viên."
"Còn thư viện chỗ này, ngươi thấy có mấy căn mà chia?"
Lưu Văn cũng quên lần trước đơn vị chia nhà là khi nào, "Đơn vị cũng nhiều năm không chia nhà."
"Đơn vị có không ít người về hưu, cũng vào không ít người, mấy người trẻ tuổi đó là sinh viên đại học các kiểu, đơn vị dù sao cũng phải giải quyết một chút chứ."
"Ta cũng là công nhân cũ, lại thêm học vấn không cao, ta lại có nhà ở."
"Tuy nhà ta không ra gì, nhưng khu vực lại tốt."
Điểm này bất kể ai cũng không thể phản bác, cho dù người không thích nhà cũ như Phương Mỹ Trân bọn họ đều thèm, nhà cũ của Lưu Văn bán đi, chắc chắn có thể ra vùng ngoại ô kia mua được hai căn.
Chu Hiên cũng rất hài lòng với chỗ bọn họ ở, có người thích ở nhà lầu, cảm thấy tiện lợi, sạch sẽ, cửa lớn đóng lại, thành một thế giới riêng.
Nhưng Chu Hiên thì lớn lên trong môi trường này, thích mỗi tối sau khi ăn cơm, lại cùng hàng xóm xung quanh buôn dưa lê, xem hàng xóm đánh cờ gì đó.
Trước đây hắn còn lo, nhỡ đơn vị Lưu Văn được chia nhà, nhất định sẽ dọn qua nhà mới ở thì sao, hiện giờ hắn thấy chuyện đó không có khả năng.
"Ta nghĩ xong rồi, đợi nhà qua tên xong, đại gia họ dọn đi, ta liền mở cửa ngay ở bên kia."
Đây không phải lần đầu Lưu Văn làm thế, khu tứ hợp viện này, thật ra là một khu rất lớn, nên mới chia ra thành nhiều hộ gia đình, bên kia, họ cũng là hai nhà, nhưng vì là anh em, nên đã làm chung một cửa từ lâu.
Chu Hiên nghe xong cũng không thấy có gì vấn đề, dù sao nhà họ là hộ cuối cùng.
"Đến lúc đó cải tạo vườn hoa ở giữa, làm cái hồ hoa ở giữa."
"Trồng chút hoa, rồi trồng chút hành lá gì đó."
"Lần trước Tiểu Minh không nói nhà bạn học có cây nho sao, đến lúc đó ngươi xem có chỗ nào mua được cây nho không."
"Sau đó làm lại bếp và nhà vệ sinh cho hai nhà." Lưu Văn nói ra ý tưởng trước đó.
"Rồi ở trên biến thành một cái sân phơi, đến mùa hè, chúng ta có thể ăn cơm trên đó, còn có thể phơi đồ."
Nếu nói ở nhà cũ có gì không tiện, thì chỗ phơi đồ là một vấn đề lớn.
Trước đây hai anh em đã làm bếp và nhà vệ sinh ở sát tường, ở trên làm sân phơi, tóm lại Lưu Văn cứ theo kiểu hai nhà kia mà làm.
Chu Hiên biết sau khi mua lại nhà, chắc chắn phải sửa sang lại một phen, dù sao nhà họ hiện tại có chút không đủ.
Nhưng mua nhà rồi lại cải tạo ngay, liệu tiền có đủ dùng không?
Chu Hiên tính toán qua, "Không đủ tiền rồi..."
"Không sao, ta có thể mở miệng mượn tiền anh trai bọn họ." Nói trước khi bọn họ mở miệng mượn tiền, dù sao vừa mua nhà lại vừa trang trí, không đủ tiền là bình thường.
Tìm Lưu Viên Triêu bọn họ mượn tiền? Chu Hiên căn bản không tin người nhà Lưu sẽ chịu cho mượn.
Đừng nói Lưu Viên Triêu bọn họ không chịu cho mượn tiền, mà ngay cả vợ chồng Lưu Nguyên đã về hưu lương không ít, chưa chắc đã chịu cho vợ chồng họ mượn.
Chu Hiên là tài xế taxi, mỗi ngày tiếp nhiều người, dù người nhà Lưu đều che giấu rất kỹ, nhưng hắn vẫn nhìn ra họ coi thường một nhà ba người họ.
Chu Hiên trước giờ không nói trước mặt Lưu Văn, không phải vì lo cô biết sẽ đau lòng, mà là biết, dù hắn có nói, Lưu Văn chưa chắc sẽ tin.
Nhưng lần này tình huống khác, xem bộ dáng Lưu Văn, chắc là rất có lòng tin, Lưu Viên Triêu bọn họ sẽ cho cô mượn tiền.
Đến lúc đó biết người nhà Lưu mà cô cho là sẽ chăm sóc lẫn nhau, căn bản không cho cô mượn tiền, chắc chắn cô sẽ rất đau lòng.
Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Chu Hiên, biết rằng trong nhà vẫn có người hiểu chuyện, "Ta biết, ta mở miệng mượn tiền, tuyệt đối mượn không được."
Ơ, Chu Hiên không hiểu, "Ngươi biết rồi, vậy ngươi còn?"
Thì ra Lưu Văn không phải là hoàn toàn không biết gì, còn vì sao trước đây không nói gì, Chu Hiên cũng không hỏi.
"Đơn vị của ta còn đang chia nhà, ngươi thấy đơn vị của anh trai họ có phải cũng sắp chia nhà không."
"Đơn vị bọn họ cũng tốt, lại còn là hai vợ chồng nhân viên, biết đâu lại còn được một hai căn, có lẽ phải bỏ ra chút tiền."
Chia nhà là dựa theo chức vụ, cấp bậc mà tính, trước đã hưởng rồi, lần này chia nhà, muốn lấy được căn tốt thì phải bỏ tiền ra để giải quyết phần vượt mức kia.
Mà người nhà Lưu lại thành thói quen, đó là lúc cần tiền, có thể tìm Lưu Văn, dù tiền của cô cũng đang gửi tiết kiệm, cũng sẽ lấy ra cho họ.
Dù bây giờ lãi tiết kiệm không cao, nhưng tối thiểu cũng là tiền mà, Lưu Văn thật sự thấy nguyên chủ không phải là người ngốc bình thường.
"Đến lúc đó không kể là Lưu Viên Triêu hay Lưu Hồng, ai cũng muốn căn to, không đủ tiền thì phải làm sao?"
"Bố mẹ tay cũng có tiền, nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu." Một đám lo sợ bị thiệt, ai cũng chọn căn to.
Kết quả là phải bù không ít tiền, Lưu Viên Triêu không phải không có tiền, mà là họ quen dùng tiền của vợ chồng Lưu Nguyên rồi.
Vốn dĩ ba nhà lần lượt thay phiên nhau tìm vợ chồng Lưu Nguyên mượn tiền, tất nhiên là có mượn có trả, vợ chồng già cũng có thể xoay xở được.
Nhưng lần này ba nhà cùng cần tiền, ngoài tiền của vợ chồng Lưu Nguyên, tất nhiên chỉ có thể tìm Lưu Văn.
Chỉ là lần này tiền của Lưu Văn đã tiêu hết vào mua nhà rồi, còn không đủ nữa, họ sẽ mở miệng thế nào.
Vợ chồng Lưu Nguyên chỉ có bấy nhiêu tiền, chia thế nào cũng là một vấn đề, tiền mà cho đứa nào, cũng khiến những đứa khác bất mãn.
Nhưng những phiền não này, không liên quan gì đến Lưu Văn, tiền của người già, tiêu thế nào là vấn đề của họ, phiền phức đương nhiên là họ phải gánh chịu.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận