Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 735: Hiếu thuận nữ thay đổi 91 (length: 7855)

Lưu Văn cảm thấy nàng rất bình tĩnh nói ra một câu như vậy, có lẽ lời này lọt vào tai đám người ở đó, đó không phải là chấn kinh bình thường.
Vợ chồng nhà họ Mạnh biểu tình bỗng chốc trở nên trắng bệch, họ không ngờ Lưu Văn lại nói như vậy.
Lưu Viên Triêu nghe Lưu Văn thế nhưng lại nói vậy, nghĩ dù nàng là một người viết tiểu thuyết, não động so với người bình thường mạnh hơn, nếu không thì cũng không viết ra được những thứ như vậy, nhưng vấn đề là không thể nói vậy được chứ.
Vốn dĩ vì vấn đề quyền nuôi dưỡng Mạnh Phi, ba người nhà họ Mạnh đang có ý định đến nhà họ Lưu tính sổ.
Chuyện vốn đã có chút phiền phức, mà là khó giải quyết, kết quả người này lại còn nói ra một câu như vậy, nhà họ Mạnh cũng không biết sẽ làm ầm ĩ đến mức nào.
Kết quả không ngờ lại thấy vợ chồng già hai người biến sắc mặt, chẳng lẽ là?
Không thể nào, Lưu Viên Triêu nghĩ chắc là không có chuyện đó đâu, ngay khi anh ta còn đang do dự thì.
"Sao có thể chứ, ta chính là con của ba má ta."
"Sao ta có thể không phải là con của bọn họ."
"Lưu Văn, ta biết ngươi viết tiểu thuyết, não động tương đối lớn, nhưng ngươi cũng không thể nói ba má ta như vậy được."
Lưu Văn vốn dĩ muốn nói có thể đi xét nghiệm DNA, nhưng nghĩ đến kỹ thuật này, hình như ở trong nước ít người biết, cũng không biết trong nước có không.
Cho dù có, dân gian biết cũng không nhiều, thôi, vẫn là không giày vò chuyện này, hơn nữa nếu Mạnh Sĩ Ân tự mình có ý nghĩ này, nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra đáp án.
Nếu như không tin lời nói, cho dù nói có thể thông qua DNA mà có kết quả, hắn cũng chưa chắc đã tin.
Lưu Văn không lên tiếng nữa, Mạnh Sĩ Ân dùng đủ loại chứng cứ chứng minh hắn chính là con của nhà họ Mạnh.
Về phần hai vợ chồng già vốn dĩ rất căng thẳng, thấy Mạnh Sĩ Ân cố gắng giải thích như vậy, rằng hắn chính là con của nhà họ Mạnh, biểu cảm vốn dĩ có chút cứng đờ cũng từ từ thả lỏng xuống.
Bọn họ căn bản không cần phải sợ, mọi việc đều có Mạnh Sĩ Ân lo, bọn họ lo gì chứ.
Mạnh Sĩ Ân cố giải thích đôi chút, mà vợ chồng già nhà họ Mạnh thở phào nhẹ nhõm, người nhà họ Lưu đều nhìn thấy hết.
Nếu như nói mới đầu, họ cảm thấy Lưu Văn não động lớn, vậy mà lại đưa ra một quan điểm như vậy.
Còn bây giờ thì họ đã tin một nửa những gì Lưu Văn nói.
Cho dù có thương con gái đến đâu, chăm sóc con gái như thế nào, cũng không thể bỏ mặc con trai sống chết được chứ.
Hơn nữa họ đều chú ý đến, Lưu Văn nói Mạnh Sĩ Ân không phải là con của vợ chồng nhà họ Mạnh, vậy mà bọn họ đều không hề phản đối.
Phải biết hai vợ chồng họ vốn là người không lý lẽ cũng tìm về cho bằng được, nhưng kết quả một chuyện lớn như vậy, họ lại không phản bác, chắc chắn có vấn đề trong đó.
Có thể là Mạnh Sĩ Ân, tên ngốc này, không hề cảm thấy có vấn đề, bọn họ những người ngoài, hoặc là nói người không liên quan, thì lại càng không cần lo lắng.
Nếu như Lưu Hồng vẫn là vợ của Mạnh Sĩ Ân, họ còn có thể nói chuyện đôi ba câu với Lưu Hồng.
"Tóm lại, ta chính là con của cha mẹ ta." Mạnh Sĩ Ân tổng kết.
Lưu Văn và mọi người đều ậm ừ vài tiếng, "Ngươi nói sao thì là vậy đi."
"Ngươi dù sao cũng là con trai ngoan của ba mẹ ngươi, luôn luôn giúp đỡ em gái."
"Có chút tiền, đều là để cho em gái tiêu, trong lòng ngươi không có ta, cũng không có con trai."
"Cha ngươi nhập viện, ngươi đi chăm sóc, cũng không quan tâm con trai ăn tối cái gì, ngươi. Mẹ thì cũng không chu cấp."
"Hở ra là đến nhà em gái ăn cơm, lúc trước các ngươi muốn quyền nuôi dưỡng Tiểu Phi, hở ra là nói con là cháu đích tôn của nhà họ Mạnh, các ngươi sẽ chăm sóc tốt."
"Ta cũng không ngốc, không phải là nghĩ không chia gia sản, muốn để ta tay trắng ra khỏi nhà sao."
"Bây giờ tài sản cho các người rồi, các người cũng không quan tâm con cái."
"Đã nhà lão Mạnh các người không quan tâm con, thì được, con cứ theo ta, đỡ cho các người ghét bỏ phải tốn thêm tiền."
"Tiểu Phi từ nay về sau sẽ ở với ta." Lưu Hồng biết cô muốn gả cho một người đàn ông có tiền, nhưng độ khó rất lớn, cơ bản là không có hy vọng gì.
Nói vậy, cô nghĩ vẫn nên để Mạnh Phi theo cô lớn lên, nếu không một khi cô đi công tác ở miền Tây, cứ nhìn sắc mặt của người nhà họ Lưu, nhất định sẽ nói cô không tốt thế này thế nọ trước mặt Mạnh Phi.
Lưu Hồng cũng không muốn con trai ruột ghét cô, không thích cô, hơn nữa còn bị người nhà họ Mạnh xúi giục, không chỉ xa lạ với cô, chán ghét cô, còn ghét cả cô, hận cô.
Vậy thì không ổn chút nào, Lưu Hồng cũng không phải không nghĩ đến việc cướp quyền nuôi dưỡng Mạnh Phi.
Nhưng không có cách nào, rốt cuộc ban đầu là cô ngoại tình, chuyện này ầm ĩ rất lớn, vợ chồng già nhà họ Mạnh lại còn làm ầm ĩ các kiểu.
Lưu Hồng thật lo, nhỡ đâu cô nhất quyết cướp quyền nuôi dưỡng con, sự việc ầm ĩ lên, danh tiếng của cô lại càng tan hoang.
Kết quả không ngờ, đám người nhà họ Mạnh này ngu xuẩn, vì Mạnh Tĩnh Nhã mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lưu Hồng trước giờ vẫn luôn không ưa Mạnh Tĩnh Nhã, nhưng lúc này, cô thật sự muốn cảm ơn Mạnh Tĩnh Nhã, nếu không phải cô ta, chuyện này thật không dễ giải quyết như vậy.
Vợ chồng già nhà họ Mạnh lúc trước muốn Mạnh Phi, cũng là muốn Lưu Hồng tay trắng ra khỏi nhà, hiện tại tiền nhà đã vào tay, mà nhà họ Lưu cũng không vui vẻ gì với Mạnh Phi.
Đặc biệt là bây giờ họ đều đang nghi ngờ liệu Mạnh Sĩ Ân có phải con của họ hay không, mặc dù họ cảm thấy nhà họ Lưu chắc là không có chứng cứ chứng minh, nhưng họ lo lắng.
Nhỡ đâu chuyện này ầm ĩ lên, Mạnh Sĩ Ân thật sự sinh nghi, đến lúc đó đi tìm chứng cứ, một khi chứng minh bọn họ không phải cha mẹ của Mạnh Sĩ Ân, thì biết ngay, tên ngốc này nhất định sẽ rất tức giận, sẽ không muốn giúp Mạnh Tĩnh Nhã đôi chút nữa.
Vậy thì thật là gà bay trứng vỡ, thật là được không bù mất, hơn nữa Mạnh Phi đứa trẻ này đều bị Lưu Hồng nuôi dạy thành tính ích kỷ, trong mắt chỉ có bản thân, không có ông bà, không có cô út, không có dượng út, không có anh em họ.
Hơn nữa Mạnh Phi sắp vào cấp ba, vào đại học, tiêu tiền sẽ nhiều hơn, còn có chuyện anh muốn kết hôn.
Con trai kết hôn cũng có thể sẽ tốn không ít tiền, không chừng tiền của Mạnh Sĩ Ân không đủ, còn cần bọn họ phụ cấp một chút.
Chưa kể đến Mạnh Phi sau khi kết hôn, tiếp theo sẽ là sinh con, đến lúc đó làm ông nội Mạnh Sĩ Ân, sẽ giúp ai?
Nghĩ cũng biết đương nhiên là cố cho cháu trai rồi, đến lúc đó sẽ chẳng giúp đỡ gì cho Mạnh Tĩnh Nhã.
Hai vợ chồng càng nghĩ càng thấy Mạnh Phi ở lại nhà họ Mạnh là không đáng, cho nên nếu Lưu Hồng nguyện ý nuôi dưỡng Mạnh Phi, vậy thì cứ để nó theo mẹ nó đi.
Dù sao không cần biết nó lớn lên với ai, chờ Mạnh Sĩ Ân già rồi, chẳng lẽ Mạnh Phi có thể không quản? Đó là cha ruột của nó mà.
Hai vợ chồng già nghĩ đến đây, liếc nhìn nhau, mặc dù không bàn bạc gì, nhưng ở chung làm vợ chồng đã nhiều năm như vậy, một chút ăn ý này vẫn có.
Họ rất nhanh đã quyết định không cần Mạnh Phi nữa, nhưng trước đó, họ vẫn muốn cùng Lưu Hồng thỏa thuận rõ ràng.
"Dù sao ngươi cũng là mẹ của Tiểu Phi, ngươi ở cùng Tiểu Phi, thì phải rồi."
"Nhưng ngươi nói Tiểu Phi vốn dĩ do ba nó nuôi dưỡng, bây giờ ở với ngươi thì..." Mạnh phụ nghĩ ngợi, "Ta thấy không cần thiết phải đi sửa đổi người giám hộ nữa."
Chỉ cần không đi sửa đổi giấy chứng minh liên quan, vậy Mạnh Phi là do Mạnh Sĩ Ân nuôi dưỡng, Mạnh phụ đang tính toán trong lòng.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận