Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 179: Cữu cữu là đại lão 83 (length: 8285)

Mùa hè này, Hoắc Quang chở Dương Hải đi ba chuyến, đợi Dương Hà trở về sau kỳ nghỉ hè, Hoắc Quang cũng chở hắn đi một chuyến.
Lưu Văn ban đầu thật không nghĩ rằng Dương Hà sẽ đồng ý cùng Hoắc Quang xuống phía nam làm ăn, thấy cậu ta đặc biệt chính trực, kết quả không ngờ Hoắc Quang lại thật sự thuyết phục được đối phương.
"Suy cho cùng hắn cũng là người, là một cá nhân, ai mà chẳng thích kiếm tiền." Hoắc Quang cảm thấy tất cả đều là chuyện hết sức bình thường.
"Hơn nữa Dương Hải đều đang cố gắng đóng góp cho gia đình, hắn thân là con trai trưởng, đương nhiên cũng muốn đóng góp cho gia đình."
"Ta làm là việc làm ăn hợp pháp, chứ đâu phải kiểu trộm cắp vặt vãnh."
"Tiểu Văn, ta nghĩ kỹ rồi, việc làm ăn này hai năm nữa ta thấy vẫn còn có thể làm, cố gắng một chút, kiếm nhiều tiền một chút, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra nước ngoài du học."
Hoắc Quang biết xuống phía nam có thể kiếm tiền, nghĩ nếu có thể kiếm được tiền sinh hoạt năm thứ nhất và các khoản học phí ở Mỹ thì tốt rồi, không ngờ lại phát triển mạnh mẽ như vậy.
"Không phải mua nhà sao?" Lúc trước làm ăn không phải nói là tính toán làm ăn, đến lúc đó mua nhà, sao bây giờ lại đổi hướng, lại biến thành dẫn nàng ra nước ngoài.
Lưu Văn có lý do nghi ngờ rằng lúc trước hắn muốn kiếm tiền, chỉ là nhắm đến chuyện đưa nàng ra nước ngoài mà thôi.
"Nhà thì muốn mua, nhưng đương nhiên không cản trở việc đi nước ngoài." Hoắc Quang bình tĩnh nói, "Vốn dĩ ta cũng chỉ định kiếm tiền mua nhà, để ngươi ở trong nước học cho giỏi, đến lúc đó ta phóng giả thì về."
"Kết quả không ngờ lại kiếm được nhiều tiền như vậy." Hoắc Quang vô cùng kích động, Lưu Văn cũng cảm nhận được, vì thường ngày hắn rất điềm tĩnh.
Lần cuối cùng Hoắc Quang trở về từ phía nam, ngoài đồ đạc và radio mang theo người, hắn còn mang theo một chiếc tivi đen trắng nhỏ.
Chuyện này khiến Lưu Văn chấn động, tuy tivi là đen trắng, tuy kích thước không lớn, nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là có tivi để xem rồi.
Nhìn Lưu Văn há hốc mồm, Dương Hải vui vẻ nói: "Ngươi biết đây là cái gì không?"
Lưu Văn liếc Dương Hải một cái, "Cậu Hải, tuy cháu không hay ra ngoài, nhưng cháu cũng biết là tivi chứ sao."
Lần trước đi cửa hàng hữu nghị, Lưu Văn thấy có tivi, người vây xem rất đông, nhưng số người mua lại rất ít.
Suy cho cùng giá cả đã đắt, lại còn cần phiếu tivi, điều này mới là vấn đề khó khăn lớn.
Trước đây mọi người đều thấy phiếu xe đạp và phiếu radio đã khó kiếm lắm rồi, kết quả so với phiếu tivi, thì thật sự không cùng đẳng cấp.
Kết quả không ngờ nhà mình lập tức cũng có tivi để xem, sao mà không kinh ngạc cho được.
Dương Bỉnh Hoa và những người khác thấy lấy tivi ra từ trong bao, ai nấy đều phấn khích.
Phải biết cả con hẻm không có mấy nhà có tivi, "Cái này phải làm dây ăng-ten nhỉ." Dương Bỉnh Hoa nhớ có nhà lãnh đạo có tivi, để thu tín hiệu còn phải làm thêm cột thu tín hiệu mới được.
Tào Vũ Hàm cũng cười không ngậm được miệng, "Cái này tốt thật."
"Đương nhiên được, chắc cũng tốn chưa tới 500 tệ." Dương Hải cũng hưng phấn, "Vốn dĩ ta cũng định mua một cái, nhưng Tiểu Quang nói không cần thiết."
"Đúng, không cần thiết, ta nghe người bán hàng nói, tivi bên ngoài sắp xuống giá rồi, sang năm có lẽ có thể mua được tivi màu."
"Nên không cần thiết phải làm gì cả." Hoắc Quang nói ý mình, "Chú Dương, phiền chú làm cho cháu cái cột thu tín hiệu."
Đồ này vẫn nên để người chuyên nghiệp làm, Dương Bỉnh Hoa không hề do dự đồng ý, nghiên cứu một chút rồi đi chuẩn bị nguyên liệu.
Dương Hải và Hoắc Quang vội vàng đi tắm, sau đó nhanh chóng tính sổ.
Lưu Văn thân là đối tác, đương nhiên cũng tham gia vào việc tính toán, còn bà Dương và Tào Vũ Hàm thì nghe ké.
"Số tiền mặt chúng ta đang có, cộng thêm tiền trong sổ tiết kiệm, có tổng cộng một vạn một nghìn một trăm năm mươi tệ ba mao chín xu."
Tiền bạc nhanh chóng được tính ra, "Tổng lãi là hơn 9 vạn tệ."
"Số vốn chúng ta đầu tư ban đầu là, Hoắc Quang ba nghìn, Dương Hải một nghìn, Lưu Văn một nghìn."
Tào Vũ Hàm đã ngây người kinh ngạc, tổng cộng chỉ có 5 nghìn tiền vốn, mà làm ra tới hơn mười vạn, bỏ tiền vốn ra thì chẳng phải đã kiếm được gần 10 vạn rồi sao.
Trời ơi, bọn họ mới chỉ làm trong vòng hai tháng thôi mà, không đúng, Tào Vũ Hàm phát hiện ra có một vấn đề rất lớn, "Vậy hơn 9 vạn tiền hàng đó bán được bao nhiêu tiền?"
"Ít nhất cũng 15 vạn." Dương Hải không ngẩng đầu lên nói.
Tào Vũ Hàm đã không biết nói gì, liên tục nuốt nước bọt, "Ta với ba ngươi làm việc cả đời, kiếm tiền còn không tới hai vạn nữa."
Hai vợ chồng một năm tiền lương cũng chỉ khoảng hơn 1 nghìn tệ, đó là còn có thêm phụ cấp, trước kia thì lương còn ít hơn nữa.
"Đúng, đúng, bà nội, mấy ngày nữa phiền bà ở nhà trông nhà, chúng cháu còn nhiều đồ theo Dương Thành chuyển về lắm." Dương Hải nghĩ đến chuyện hàng hóa.
"Chúng ta mang theo người ít đồ, có máy ghi âm và băng nhạc các loại." Những đồ vật có giá trị, đương nhiên là phải mang theo người rồi.
Trông thì không lớn nhưng một món có thể đáng giá tới cả trăm tệ, đương nhiên là một món cũng kiếm lời cả trăm không chán rồi.
Dương Hải nghĩ đến tốc độ kiếm tiền trong hai tháng này, "Cháu cảm thấy cháu có thể bỏ học đi làm ăn."
Tốc độ kiếm tiền khiến Dương Hải hết sức nôn nóng muốn thử sức, phải biết rằng tốc độ kiếm tiền này quá nhanh, cho dù về sau thành chủ nhiệm, thì cũng có kiếm được mấy đồng chứ.
Haizzz, Lưu Văn không ngờ rằng Dương Hải lại nghĩ đến bỏ học đi buôn bán, quả là nên để Hoắc Quang dạy dỗ cậu ta.
Tào Vũ Hàm vốn nghĩ con trai thứ hai rất giỏi, kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng trong phút chốc lại nghe con nói muốn nghỉ học, bà giật mình suýt chút nữa thì không thở nổi.
"Con nói cái gì, con lại muốn nghỉ học à?" Tào Vũ Hàm không dám tưởng tượng ông Dương biết chuyện này sẽ giận dữ thế nào.
Hoắc Quang nhìn chằm chằm Dương Hải một lúc rồi gõ vào đầu cậu một cái, "Ngươi ngu à, ngươi cho rằng cái kiểu làm ăn này có thể làm mấy lần?"
"Ta cho ngươi biết, nhiều nhất là ba năm, lợi nhuận sẽ mỏng như giấy."
"Hiện tại còn nhiều người không biết chuyện này, hoặc không lấy được thư giới thiệu." Bây giờ đi nơi khác, không có thư giới thiệu, cũng không có cách nào mà ở lại được.
"Chờ khi người ta sống không nổi nữa, số người làm ăn này tăng lên, ai cũng sẽ biết chút thông tin rồi lộ ra ngoài, biết kiếm tiền là sẽ có không ít người lao vào."
"Người làm ăn này càng nhiều thì lợi nhuận sẽ càng giảm không nói, hơn nữa lỡ bán không được thì ngươi ôm vào người."
"Mà đây đều là kiếm tiền vất vả, chúng ta phải dùng đầu óc để kiếm tiền." Hoắc Quang cảm thấy thằng em mình còn hơi ngốc nghếch, rõ ràng đi theo hắn lâu như vậy rồi mà sao vẫn còn ngốc như thế.
"Dùng đầu óc kiếm tiền?" "Có thể nhanh như tốc độ kiếm tiền hiện tại của chúng ta không?" Dương Hải đương nhiên tin lời Hoắc Quang nói, nhưng lần này, cậu ta cảm thấy độ khó rất lớn.
"Ngươi không thử thì làm sao biết không kiếm được."
"Hơn nữa giống như ta nói lúc trước, một khi thấy cái này phát tài, người nhảy vào nghề này sẽ nhiều, ngươi cảm thấy ngươi còn kiếm được tiền sao?" Hoắc Quang hận không thể mở não Dương Hải ra xem, sao cậu ta cứ không tiếp thu vậy.
Không đúng, là căn bản không chịu nghe lời khuyên của người khác, chỉ làm cho Hoắc Quang thêm tức giận.
"Tóm lại, nếu ngươi muốn nghỉ học thì cứ việc, về sau có chuyện gì thì đừng tìm ta."
"Ta dẫn ngươi ra ngoài làm ăn, là vì ngươi nói muốn cải thiện điều kiện nhà cửa cho gia đình, không muốn chú thím vì hôn sự của các ngươi mà chịu khổ."
"Nếu ta biết sau khi kiếm tiền xong ngươi sẽ bỏ học, ta thật không có dẫn ngươi đi."
Hoắc Quang rất ít khi dùng giọng điệu này để nói chuyện, điều này làm Dương Hải sợ hết hồn, "Cháu không bỏ học, cháu không bỏ học mà."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận