Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 445: Xuất giá nữ 50 (length: 7535)

Nghê Kiệt nhìn Lưu Văn đang thở phì phì, "Ngươi không có cách nào đối phó bọn họ."
"Nhưng là ngươi quên Vệ Đông, quên ta."
Đúng a, Lưu Văn nghĩ một chút, nàng đúng là ngốc nghếch, nàng không giải quyết được sự tình, chẳng phải còn có Nghê Kiệt bọn họ.
"Các ngươi biết nên làm thế nào đối phó hắn?"
"Không phải lần này báo cáo tư liệu của hắn, có một phần là các ngươi cung cấp sao." Chẳng hiểu sao Nghê Kiệt lại không tức giận.
"Chúng ta không có cung cấp, chỉ là chúng ta cùng người thảo luận, thuận miệng nhắc qua thôi."
"Còn đối phương lợi dụng những chứng cứ đó như thế nào thì không phải việc của chúng ta."
Nghê Kiệt tỏ vẻ có một số việc, thật không phải là hắn có thể kiểm soát, "Rốt cuộc ngươi cũng biết, Cảnh Bân lúc trước đắc ý thì đắc tội không ít người."
"Bây giờ hắn sa cơ, đương nhiên là thừa lúc ngươi bệnh muốn lấy mạng."
"Xem đi, sau lần này, hắn muốn trà trộn trong giới này cũng không dễ." Nghê Kiệt biết nhiều thông tin hơn, nhưng cũng chưa kể ra.
Lưu Văn đối Cảnh Bân không có quá nhiều hận ý, chỉ là muốn lấy lại danh dự, hiện tại biết kẻ nào đó không có quả ngon để ăn thì nàng cũng yên lòng.
Về phần công việc, mất rồi cũng thôi, dù sao cũng không phải dựa vào công việc qua ngày tháng, "Không biết người tới nhận chức khi nào đến Nhật Bản."
"Cũng không biết thái độ đối phương như thế nào." Lưu Văn chỉ cầu người tới, cho dù là cái mạ vàng, cũng đừng có kiểu đắc ý vênh váo.
Nghê Kiệt biết ai tới nhận chức, nhưng rời trụ sở chính đã lâu, cũng chưa làm việc chung với đối phương nên không biết rõ tình hình thế nào.
Điều duy nhất có thể biết là "Đối phương sắp tới nhận chức rồi."
"Ta muốn ra sân bay đón bọn họ, ngươi tiện đường dọn dẹp đồ đạc." Nghê Kiệt dự đoán người kia tính tình sẽ không tốt lắm.
Dù sao người kia tính tình tốt thì hắn cũng thái độ tốt, nếu tính tình không tốt thì cớ gì phải thái độ tốt?
Hắn lại không sợ lãnh đạo đơn vị ghi gì trong hồ sơ, hắn cũng chẳng thèm đi làm thuê, ngược lại đơn vị lo về sau có rắc rối thì mọi người làm khó nhau hẳn là sẽ chú ý một chút.
Nghê Kiệt không lo có người ngáng chân mình, chỉ lo có người gây khó dễ cho Lưu Văn.
"Nếu có người gây khó dễ cho ngươi, cứ nói với ta." Nghê Kiệt dặn dò.
Đây là không yên tâm về nàng sao? Lưu Văn vui vẻ, "Yên tâm đi, ta đâu có ngốc mà để người ta bắt nạt."
"Bọn họ quá đáng thì cùng lắm ta là một nhân viên văn phòng, đưa phương thức liên hệ cho họ là được."
"Công việc của ta lại đâu có tiếp xúc với khách hàng." Vốn nếu đối phương thái độ tốt, Lưu Văn thật sự không ngại nói thêm về tình hình khách hàng.
Nhưng nếu như mang cái kiểu 'ông đây là nhất' thì Lưu Văn cũng không chiều họ "Ta chỉ là người lãnh lương chết, hồ sơ của ta cũng đâu có chuyển vào xưởng máy móc, ta càng chẳng có gì phải lo."
Lưu Văn không biết vì sao hồ sơ không chuyển vào xưởng máy móc, nhưng nàng cũng không để ý, ngược lại thấy đó là chuyện tốt, ít nhất xưởng máy móc không thể làm gì nàng được.
Nghê Kiệt lái xe ra sân bay đón người, Lưu Văn thì ở văn phòng thu dọn đồ cá nhân cho vào xe, rồi chở về, để lúc đó không có ai lằng nhằng.
Sau khi đảm bảo không còn đồ cá nhân trong văn phòng, Lưu Văn hơi dọn dẹp lại, rồi xóa những tài liệu cần xóa, dù không có gì quan trọng, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
May mắn Lưu Văn thường phải về nhà làm việc nên nhiều tài liệu đã xử lý trên laptop.
Bận rộn một hồi, trước khi Nghê Kiệt cùng đoàn người đến văn phòng, Lưu Văn đã thu dọn xong hết.
Lưu Văn nhìn người đàn ông trung niên bụng phệ đang cười tủm tỉm thì ngơ ngác, sao lại phái người này đến chứ.
Tuy vào công ty nàng chưa từng đến xưởng máy móc, nhưng Nghê Kiệt mỗi năm đều về mấy chuyến, sẽ tham gia vài hội nghị gì đó.
Nhân cơ hội này, Lưu Văn cũng biết một vài nhân vật kỳ lạ ở trụ sở chính, ví dụ như vị trước mặt tính là một người kỳ lạ, nhìn thì cười tủm tỉm nhưng thật ra rất gian xảo.
Không vừa mới bước vào văn phòng, đã bắt đầu xét nét, nói chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt.
"Này, ai là nhân viên văn phòng, chúng ta bàn giao công việc nhanh đi." Lưu Văn chẳng thèm để ý đến gã, dù sao nàng cũng chẳng làm ở đây nữa, không cần phải nhìn mặt gã mà sống.
Còn việc không trả lương thì Lưu Văn thật không lo, nếu dám không trả lương, tuyệt đối kiện cáo.
Đào Thanh Hoa biết không thể làm gì được Nghê Kiệt, dù sao chi nhánh Nhật Bản có được thành tích tốt thế này đều là do hắn cố gắng, dù rời công ty sau này biết đâu vẫn cần thỉnh giáo.
Không thể đắc tội Nghê Kiệt, không phải còn có Lưu Văn sao, gõ nàng một hai, không phải cũng như gõ Nghê Kiệt.
Ai ngờ, Lưu Văn lại chẳng nể nang gì, khiến hắn tức giận, vừa chuẩn bị nói gì đó.
"Chúng ta sớm bàn giao xong đi, tranh thủ lúc còn thời gian trước cuối tháng, gặp vấn đề gì tôi cũng có thể giúp đỡ giải quyết."
"Không có gì, không có gì, sau khi thôi việc nếu gặp vấn đề thì cũng có thể hỏi một hai." Lúc này Đào Thanh Hoa mới nhớ Lưu Văn đâu chỉ là nhân viên văn phòng, còn hay liên lạc với khách hàng.
Sau khi thôi việc còn tiếp tục hỏi cô? Về đề nghị này Lưu Văn tỏ vẻ thật không có cách nào hỗ trợ "Sau khi thôi việc, tôi không còn là người của công ty, tôi không có nghĩa vụ phải chỉ dẫn gì thêm."
"Cho nên, có vấn đề gì ông sớm phát hiện, tôi sớm nói cho ông." Lưu Văn bắt đầu bàn giao công việc một mạch.
Nghê Kiệt thấy Lưu Văn như thế thì biết nàng khó chịu, thật ra hắn cũng tức từ lúc ở sân bay, khi vừa đón người thì đã không ngừng chê chỗ này chỗ kia.
"Chúng ta cũng bắt đầu đi, hôm nay tôi nói sơ lược về tình hình khách hàng của công ty."
"Rồi ngày mai bắt đầu, chúng ta đi thăm khách hàng, nói với họ về sau có gì thì cứ tìm ông."
"Cố gắng đến cuối tháng, khi tôi thôi việc thì ông có thể nắm được không ít đấy." Nghê Kiệt cũng rất thẳng thắn.
Hai người không quan tâm họ có thể tiếp thu được bao nhiêu, dù sao nên nói cũng đã nói, còn cố ý soạn một bộ tài liệu giao cho họ, đồng thời gửi một bản sao cho những người có liên quan ở trụ sở chính kinh thành, coi như là một bằng chứng.
Đến cuối tháng thì cũng mặc kệ họ có hoàn toàn hiểu hay không, cầm lương, rồi vẫy tay chào tạm biệt những năm làm việc ở công ty, mở ra hành trình cuộc đời mới.
"Tiếp theo, xin chiếu cố nhiều hơn." Tranh thủ thời gian giao ban trước khi đi, Nghê Kiệt sắp xếp chuyện làm ăn mà anh luôn muốn làm.
Lưu Văn đương nhiên tiếp tục hợp tác với Nghê Kiệt, nếu là chuyện làm ăn khác thì có thể còn hơi cân nhắc, nhưng làm cùng Nghê Kiệt thì có cần phải suy nghĩ sao?
Đương nhiên là bắt tay làm ngay, rốt cuộc cũng là phụ nữ gần ba mươi, cũng phải chuẩn bị cho tuổi về hưu chứ.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận