Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 102: Cữu cữu là đại lão 2 (length: 8327)

Trưởng thôn vừa ngẩng đầu đã thấy Lưu Văn đứng ở cửa ra vào, "Tiểu Văn, sao ngươi lại đến đây?"
"Thôn trưởng thúc, ta đói."
"Hôm nay không ai cho ta cơm ăn cả." Sờ sờ cái bụng đã chẳng còn chút kháng nghị nào.
Trưởng thôn nghe vậy, đến giờ này rồi mà vẫn chưa ai nấu cơm cho Lưu Văn ăn? Hắn bực mình, "Hôm nay tình hình gì vậy, sao không ai nấu cơm?"
Nên biết rằng việc nấu cơm cho Lưu Văn là một công việc ngon ăn, xã sẽ cấp một phần trợ cấp, vốn dĩ ý của thôn là cố định một nhà nấu cơm, nhưng lại không chịu nổi có người nhảy ra giành giật.
Rốt cuộc trợ cấp xã phát không ít, một đứa bé như Lưu Văn ăn được bao nhiêu đâu.
Kết quả không ngờ lại thay phiên, vậy mà lại xảy ra chuyện, sắp giữa trưa rồi mà vẫn chưa ai cho Lưu Văn ăn chút gì, nếu chuyện này đến tai xã thì trưởng thôn không dám tưởng tượng trên sẽ tức giận ra sao.
Bí thư chi bộ thôn suy nghĩ một lát, "Hôm nay đến phiên nhà Trịnh quả phụ."
Trưởng thôn nghe là nhà Trịnh quả phụ cung cấp cơm thì lập tức nổi giận, "Thật là, lúc đầu bảo cho nhà Trịnh lão tam, kết quả bà ta nhất quyết nhảy ra."
Trưởng thôn càng nghĩ càng tức, một tay ôm lấy Lưu Văn rồi đi thẳng đến nhà Trịnh quả phụ.
"Trịnh quả phụ, ngươi làm ăn kiểu gì vậy." Trưởng thôn ôm Lưu Văn ở phía trước chạy một mạch, rốt cuộc con bé đến giờ này chắc chắn đói bụng.
Bí thư chi bộ lo lắng trưởng thôn một mình không đối phó được Trịnh quả phụ nên cũng vội vàng đuổi theo.
Những người đang làm việc dưới ruộng nhìn thấy trưởng thôn ôm Lưu Văn chạy phía trước, còn bí thư chi bộ thì đuổi theo phía sau.
"Đây là tình hình gì vậy?"
"Đúng đó, đây là tình hình gì vậy?"
Mọi người vô cùng khó hiểu, tự nhiên sao trưởng thôn với bí thư chi bộ lại ôm Lưu Văn chạy vậy.
Mọi người nhìn nhau, dù sao cũng gần đến giờ cơm trưa rồi, coi như là sớm kết thúc công việc một chút thôi.
Một người vác cuốc rời khỏi ruộng, phía sau lục tục có người đuổi theo.
Trưởng thôn chạy đến nhà Trịnh quả phụ, "Nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh."
Trịnh quả phụ vừa cùng con trai ăn cơm trưa xong, nghe tiếng trưởng thôn gọi ngoài cửa thì không biết có chuyện gì.
Vừa mở cửa ra, đã thấy trưởng thôn đứng trước cửa, mà Lưu Văn đang ở trong tay hắn, tình hình là sao?
"Trưởng thôn, ông?" Trịnh quả phụ nhìn thấy Lưu Văn liền biết tình hình không ổn, chẳng lẽ con bé này đi mách tội rồi sao?
"Hôm nay có phải ngươi phải đưa cơm cho Tiểu Văn không, ngươi có đi đưa không?" Trưởng thôn chẳng thèm nhìn vẻ đáng thương của Trịnh quả phụ, bao nhiêu năm làm hàng xóm cũ, ai mà chẳng biết tính cách đối phương.
"Ta..." Phản ứng đầu tiên của Trịnh quả phụ là, "Ta có đưa."
"Không có đưa." Lưu Văn lớn tiếng hô lên, "Ngươi không có đưa."
"Lần trước ngươi đưa cơm, ngươi cũng chỉ cho một bữa giữa trưa." Hừ, Lưu Văn nhìn thấy người này liền nhớ lại lần trước cũng là bà ta đưa cơm, một ngày chỉ đưa một bữa.
"Ta nào có, sao ta lại thế chứ..." Trịnh quả phụ không ngờ con bé này vậy mà lại lôi chuyện lần trước ra, tức muốn hộc máu.
"Con ranh con, ăn nói lung tung gì vậy..." Trịnh quả phụ là ai chứ, một người phụ nữ nuôi mấy đứa con mà sống ở thôn rất dễ chịu, không có chút bản lĩnh làm sao sống thoải mái ở thôn được.
Lưu Văn chẳng thèm đôi co với bà ta, rốt cuộc nó chỉ là một đứa bé, liền khóc, hừ, dù sao nó là đứa bé, khóc lóc là chuyện bình thường thôi mà.
"Ta, ta là một đứa trẻ, ta, ta không nói dối."
"Ba ba mụ mụ, họ, họ dạy ta, trẻ ngoan không được, không được nói xạo."
"Lần đó ta chỉ ăn một chén cháo..."
"Ta đói bụng, a di nói, không được phép ta, không được phép ta mách, nếu không, ta sau này, sau này sẽ không có cơm ăn."
Hừ, dù sao Trịnh quả phụ đã từng uy hiếp nguyên chủ như vậy.
Tuy không có nhân chứng nhưng mọi người đều tin lời Lưu Văn, dù sao vợ chồng Lưu thanh niên trí thức cũng có danh tiếng không tệ ở trong thôn, Lưu Văn lại chỉ là một đứa bé, chẳng việc gì phải nói dối.
Quan trọng hơn là, Trịnh quả phụ thật sự có thể làm ra chuyện này.
Nghe những người xung quanh đều nhao nhao đứng về phía Lưu Văn, sắc mặt Trịnh quả phụ liền thay đổi.
Bà ta nhớ lại lời trưởng thôn đã từng cảnh cáo, nếu như bà ta không chăm sóc tốt cho Lưu Văn, nhất định sẽ không cho bà ta làm công việc này nữa, dù sao nấu cơm cho Lưu Văn còn có món chính, còn có điểm công nữa.
Xung quanh không ít người không vừa mắt Trịnh quả phụ, tuy nhà bà ta không có chỗ dựa, lại có chút quan hệ họ hàng, thế nào cũng phải nể nang một chút mới phải.
Kết quả bà ta lại là một người chuyên thích chiếm tiện nghi, dẹp hết những thương cảm mà mọi người dành cho bà ta, hiện giờ ai cũng nhao nhao chỉ trích bà ta.
Con trai Trịnh quả phụ từ lâu đã bị bà ta làm hư, nghe thấy mọi người đều nói Trịnh quả phụ không tốt liền vội vã xông ra từ trong phòng.
"Một đứa ranh con, cho nó một bát cháo loãng là được rồi, cũng đâu có thấy nó chết đói."
"Đúng đó, mẹ ta nói, đồ ăn toàn để cho con trai ta ăn." Con trai Trịnh quả phụ hung hăng nói.
Mọi người đều biết Trịnh quả phụ là người bất công, việc nhà toàn bắt con gái làm, đồ ăn thì đều cho con trai, cũng không phải chưa có ai nhắc nhở bà ta phải đối xử tốt với con gái, dù sao cũng là con của mình.
Nhưng bà ta toàn gạt đi, nói đó là việc nhà của bà ta, nếu thấy ngứa mắt thì đến bữa cơm, kêu con gái sang nhà người khác ăn ké.
Hiện giờ mọi người nhà mình đều thiếu ăn, làm sao có dư sức mà nuôi con của người khác, nếu Trịnh quả phụ bỏ được con mình thì họ chẳng có lý do gì để xót cả.
Kết quả không ngờ Trịnh quả phụ lại nhằm vào Lưu Văn, lúc bà ta đòi giành chăm sóc Lưu Văn, mọi người đã biết bà ta có ý đồ xấu.
Nhưng họ nghĩ dù thế nào, Trịnh quả phụ tối thiểu cũng sẽ cung cấp ngày ba bữa, cùng lắm chỉ là cơm độn nhiều hơn, ít lương thực tinh một chút.
Kết quả không ngờ Trịnh quả phụ còn tàn nhẫn hơn họ nghĩ, một ngày số lượng lương thực nhiều như vậy mà bà ta chỉ nấu một bát cháo loãng cho Lưu Văn.
Trưởng thôn chẳng thèm cãi cọ với Trịnh quả phụ, "Được rồi, hôm nay phần lương thực của cô sẽ bị trừ vào khoản chia cuối năm."
"Cô cũng khỏi phải nấu cơm cho Tiểu Văn nữa." Trưởng thôn không tranh cãi với Trịnh quả phụ, đối với loại người này, tham lam vẫn là tham lam, sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
"Trịnh lão tam, trước khi người nhà của Lưu Văn đến, anh phụ trách chăm sóc con bé." Trưởng thôn nhìn thấy Trịnh lão tam trong đám đông, trực tiếp lên tiếng nói.
Trịnh lão tam đương nhiên là không ý kiến, vốn dĩ quan hệ giữa anh và Lưu thanh niên trí thức cũng không tệ, chăm sóc Lưu Văn còn có thể thừa chút lương thực tinh, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.
Trịnh quả phụ còn đang định cãi nhau với trưởng thôn thì không ngờ, đối phương lại chẳng hề đôi co, rất dứt khoát mà giành lại quyền nấu cơm.
Trịnh quả phụ đương nhiên là không cam lòng, bà ta đang định làm ầm ĩ lên, trưởng thôn liền lạnh lùng nhìn bà ta.
"Cô nên biết chuyện này không phải do thôn bố trí đâu, mà là do xã bố trí."
"Cô cũng nên biết ba của Tiểu Văn đã mất như thế nào chứ, nếu để người xã biết cô đối xử với Tiểu Văn như vậy, cô cảm thấy mình có kết cục tốt đẹp không?"
"Hay là cô muốn đi quét nhà xí?" Trưởng thôn không đôi co với Trịnh quả phụ mà trực tiếp ép bà ta phải chọn.
Trịnh quả phụ sợ hãi, "Ta, ta biết rồi."
"Ta cũng bận, ta cũng không có nhiều thời gian mà nấu cơm." Trịnh quả phụ vẫn không quên tự tìm bậc thang cho mình bước xuống.
"Thôi đi." Trưởng thôn mặc kệ bà ta, "Sau này nếu có chuyện thế này nữa thì không có phần của cô, mà cô còn làm ầm ĩ nữa thì cũng đừng hòng tranh."
Trưởng thôn ôm Lưu Văn đi thẳng đến nhà Trịnh lão tam, từ hôm nay trở đi, việc ăn uống của nó liền được cố định tại đó.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận