Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 80: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 80 (length: 7952)

Vợ Lưu Thành không ngờ Lưu Văn vậy mà lại trở về, cũng ngẩn người ra, thật là một chút tiếng gió cũng không nghe được.
Trong mắt nàng, đây là vợ chồng Lưu Quý giấu giếm, nếu không thì sao nàng cái gì cũng không hề sắp xếp?
Tiếp đó là vô cùng tức giận, Lưu Văn mấy năm không trở về, kết quả không ngờ Lưu Văn vừa về, bà lão đã không ngừng nói nàng không tốt thế nào.
Điều này làm vợ Lưu Thành rất bực bội, đặc biệt là nghe được lại muốn làm nàng sắp xếp chỗ ở cho Lưu Văn.
Thật là, rõ ràng một chỗ lớn như vậy, đã có năm người lớn hai đứa trẻ ở, chen chúc đủ kiểu rồi, lại thêm một người thì làm sao?
Lần trước nhà Lưu Hà về, đều là Địch Mẫn sắp xếp, kết quả lần này lại bắt nàng sắp xếp, sắp xếp thế nào đây?
Chưa kịp để nàng từ chối, con gái nhà ai nấy chịu trách nhiệm, kết quả không ngờ, Lưu Văn vậy mà lại từ chối thẳng thừng như thế.
Địch Mẫn nghe Lưu Văn thà ở nhà khách chứ không muốn ở trong nhà, sắc mặt lập tức không tốt, "Thế nào, ở trong nhà làm uất ức ngươi?"
"Có nhiều tiền như vậy, cũng không thấy ngươi quan tâm nhà mình một hai gì cả." Thật là, nếu không có tiền thì thôi, nhưng đằng này có tiền mà không chịu giúp đỡ nhà mình.
"Nhà mình có chỗ cho ta ở sao?"
"Chẳng lẽ bắt ta ở ban công, đến tối đều toàn gió, rồi chăn nệm trong nhà đủ sao?"
"Ta thà ở nhà khách còn hơn." Lưu Văn nghĩ cũng biết, mặc kệ đôi mẹ chồng nàng dâu này sắp xếp thế nào, nàng a, chính là cái người phải ở ngoài ban công thôi.
"Ta là không nhiều tiền, nhưng cũng không thể làm mình uất ức được." Lưu Văn nói xong, nhiệt tình chào hỏi vợ Lưu Thành.
Sau đó lấy từ trong túi ra mấy bộ quần áo, "Đây là quần áo cho hai đứa nhỏ."
"Mặc dù ta không biết số đo của chúng nó, nhưng ta cứ mua loại to." Lưu Văn lấy ra hai chiếc áo len đưa cho vợ Lưu Thành.
Vợ Lưu Thành không ngờ lại mua quần áo cho hai đứa trẻ, mà lại rất đẹp mắt, "Cảm ơn cô, thật là đẹp."
"Cô có mua cho bọn Đạt Đạt không?" Địch Mẫn vừa thấy, Lưu Văn mua quần áo cho hai đứa cháu nội, liền lập tức tranh thủ cho cháu ngoại một chút.
Vợ Lưu Thành không khỏi liếc mắt một cái, thật là lúc nào cũng không quên tranh thủ cho con của Lưu Hà.
"Không có." Lưu Văn dứt khoát, "Đây là hai đứa bé, ta lần đầu gặp mặt, ta là cô, không thể không cho quà."
"Còn bọn Đạt Đạt, ban đầu ở trong thôn, bọn nó thường xuyên sang bên nhà ta, đâu có thiếu đồ ăn."
"Ta đã cố gắng rất nhiều rồi, sao còn phải mua quần áo cho chúng nó nữa." Lưu Văn nói rất thẳng thắn.
Địch Mẫn nghe không có phần cho hai đứa con nhà Lưu Hà, "Cô cho chúng ăn, thì sao nào."
"Cô là dì của chúng mà."
"Là dì thì sao, làm dì, liền phải cố gắng đủ kiểu?"
"Sao ta chẳng hề thấy dì ta cố gắng vì ta gì cả."
"Đừng nói quần áo, đồ ăn cũng chưa cho ta ăn một miếng."
"Thôi đi, tiền của ta, ta muốn sắp xếp thế nào thì là việc của ta, ngươi không cần khoa tay múa chân."
"Ngươi lo tốt cho bản thân và ba là được rồi." Lưu Văn cũng không thèm nhìn Địch Mẫn.
Từ trong túi tiếp tục lấy ra mấy thứ hải sản, "Cũng không biết nên mua gì."
"Ta nghĩ ở đây ăn hải sản không dễ, hải sản tươi không mang ra được, nhưng mà đồ khô thì có thể mang theo."
"Ta mua cá mực khô, còn có cá khô, sò biển khô các loại." Lưu Văn lấy hết đồ ra.
Còn về họ sắp xếp như thế nào, đó là chuyện của họ.
Địch Mẫn vừa thấy có nhiều đồ hải sản như vậy, cười vui vẻ.
Nếu mang những thứ này đi biếu người thân, thật là nở mày nở mặt, Địch Mẫn rất nhanh đã nghĩ ra nên sắp xếp ra sao.
Rất nhanh liền phát hiện muốn biếu quá nhiều người, nhưng đồ lại quá ít, "Sao lại có ít đồ như vậy, cô không thể mang nhiều chút à?"
Thấy đó, người a thật là đủ kiểu tham lam, "Không cần tiền à."
"Ta là mang về cho nhà, cho mọi người ăn, chứ đâu phải cho mọi người làm quà cáp."
"Theo như mọi người muốn tặng người, ta thấy á, ta mua một xe tải cũng không đủ mọi người tặng."
"Nếu cô muốn thì khi về ta có thể mua giúp, nhớ đưa tiền là được." Đối phó với loại người này, thật không thể nể mặt, thế nào cho cứng thì làm thế ấy.
Địch Mẫn tức đến thay đổi sắc mặt với những lời này, "Cô bé này, cô đưa cho ông bà ngoại, các cậu dì của cô thì sao?"
"Đó là chuyện của cô."
"Cô đừng có nói bọn họ thế nào thế nào, bọn họ tốt với Lưu Hà, tốt với Lưu Lượng, với ta thì chỉ là bình thường thôi." Lưu Văn thật sự không có tìm được ký ức gì trong đầu của nguyên chủ về việc người nhà họ Địch đối tốt với cô.
"Ta đối với mọi người tốt, đó là vì mọi người là cha mẹ của ta." Lưu Văn thản nhiên nói.
"Cô..." Địch Mẫn không phải không biết thái độ của nhà mẹ đẻ đối với Lưu Văn, quả thật là đủ kiểu làm lơ, Lưu Văn là người nhỏ mọn không tốt với người nhà họ Địch, cũng là bình thường, nhưng bà không cam tâm.
Trước kia Lưu Hà dẫn chồng con về, lại không thèm đến nhà họ Địch một vòng, càng đừng nói là mua đồ cho họ, đã có lời oán trách rồi.
Nếu để bọn họ biết Lưu Văn trở về cũng không thèm đến thăm họ, cũng không mua quà, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Địch Mẫn phì phò nói, "Dù thế nào, bọn họ là trưởng bối của cô, cô không thể không đi thăm họ."
Lưu Văn lạnh lùng liếc bà một cái, "Chị dâu, lúc vợ chồng Lưu Hà về, họ có đi thăm ông bà không, có mang đồ không?"
Vợ Lưu Thành nhìn Địch Mẫn đang tức giận, cười nói, "Không có, họ về cả bốn người, không mang theo thứ gì cả, có đưa tiền không thì ta không biết."
"Còn bên ông bà ngoại, đều không hề đi thăm, cũng không có biếu quà."
"Cũng phải, Lưu Hà này a, cô ta lúc nào cũng làm như chuyện nghèo của mình là đương nhiên, mình phải nuôi con, mình không có tiền, rồi đủ kiểu chiếm lợi của người khác."
"Lúc trước cô ta gọi ta cùng về, không phải là nghĩ đến việc nhờ ta mua quà đấy sao." Lưu Hà lạnh lùng nói.
"Mẹ, mẹ xem ông bà ngoại thương Lưu Hà bao nhiêu, kết quả con ta về không thăm nom ông bà gì cả, thì con càng không cần thiết phải đến thăm họ."
"Không phải do họ nghĩ thế nào về Lưu Hà sao?"
"Hơn nữa nói thật, ta cũng không có đồ." Lưu Văn nói một cách dứt khoát, cô không có tiền, không có đồ, làm sao mà đi biếu thăm cho được.
Quét mắt nhìn đống đồ trên bàn bát tiên, nếu nhất định phải đến thăm trưởng bối nhà họ Địch thì chỉ có thể mang những đồ này đi thôi.
Dù sao việc móc tiền mua đồ cho người nhà họ Địch thì không thể có chuyện đó được.
Vợ Lưu Thành hành động nhanh chóng, lập tức lấy hai gói đồ hải sản khô, "Mẹ, con đi thăm bố mẹ con một chút."
Đồ này ở đây đúng là của hiếm, hải sản tươi hiếm, thỉnh thoảng cũng thấy cá hố, nhưng giá lại không hề rẻ, cũng đừng mong Địch Mẫn keo kiệt sẽ mua cho.
Địch Mẫn biết con dâu cả không thể không ra tay, không ngờ trước mặt Lưu Văn mà đã ra tay như vậy.
Điều này làm cho Địch Mẫn tức nghẹn, muốn giữ con dâu cả lại, không ngờ đối phương đã sớm chuẩn bị, nhanh nhẹn tránh ra ngoài cửa.
"Thật là gia môn bất hạnh mà, xuất hiện một kẻ cướp của."
"Con gái ta mua đồ biếu cho chúng ta, vậy mà con dâu lại lấy đi."
Địch Mẫn đứng ở cửa, lớn tiếng gào lên, mà một vài người hàng xóm từ trong nhà đi ra, nhao nhao hỏi thăm tình hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận