Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 210: Đệ đệ là đại lão 14 (length: 8195)

Ăn uống no đủ, Phùng Quyên giao hóa đơn xong, liền chuẩn bị ai về nhà nấy, hôm nay là Lưu Văn dọn vào nhà mới ngày thứ nhất, nàng nghĩ kỹ rồi, phải bồi bồi Lưu Văn.
Vệ Lan vẫn luôn muốn biết Lưu Văn ở chỗ nào, như vậy cho dù không tới nhà ăn cơm thì sao, vẫn là có thể nghĩ cách chiếm tiện nghi.
Tỷ như sai hai ông bà già đi bên Lưu Văn khóc lóc kể lể, liền không tin con nhỏ này có thể không quản hai người già cả.
"Chị dâu cả, chúng ta còn chưa đi xem nhà mới của Tiểu Văn, chúng ta có thể đi xem thử không?" Vệ Lan cũng muốn biết hai trăm có thể thuê được cái phòng ở như thế nào.
Mấy ngày trước, đồng nghiệp nói chuyện này, nàng thật sự là vô cùng tâm động, vẫn luôn khuyên Lưu Cương, nhưng cái gã này cứ không quyết định, nói nhà không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, còn nói tiền gửi ngân hàng có lãi.
Thật là tức chết Vệ Lan, đúng, bọn họ không có nhiều tiền như vậy, nhưng chẳng phải còn có Lưu Cường sao, bên Lưu Cường mượn bốn năm vạn.
Mua nhà là chuyện lớn, chẳng lẽ hai ông bà già không trả tiền sao?
Đến lúc đó bên Lưu Cường mượn tiền, qua mấy năm trả lại thì có sao, dù sao họ ở tỉnh Cương nơi nghèo nàn như vậy, không cần chỗ tiêu tiền.
Về phần tiền của hai ông bà già, sau này dưỡng lão đều dựa vào một nhà bọn họ, cũng tức là trước đưa tiền cho họ, chuyện này không có gì.
Đợi đến nơi đó rồi, phát hiện chỉ một cái gác xép đã hai trăm, không khỏi líu lưỡi, "Chỗ nhỏ như vậy đã hai trăm rồi."
Nếu họ mua căn nhà sáu mươi mét vuông, cho thuê tám trăm, cũng có người ở mà.
Nhạc Hồng vào trong này rồi, không khỏi cảm thán nói, tuy phòng không lớn, nhưng thật là hơn nhà mình nhiều, tầng một lát gạch men, hơn đất xi măng xám xịt nhiều.
Tầng trên là sàn gỗ, cảm giác thoải mái hơn nhiều, Nhạc Hồng dù có chút không cam tâm, nhưng vẫn thấy cái phòng này, thật hơn phòng ngủ nàng ở nhiều.
"Không phải, dưới còn có nhà vệ sinh, sau có phòng bếp công cộng."
"Hơn nữa đồ dùng trong này, cũng có thể cho Tiểu Văn dùng."
"Mà chín giờ tối, cửa lớn ngoài sân sẽ khóa từ bên trong."
"Tính an toàn là tuyệt đối có đấy."
"Điều quan trọng nhất là, chỗ này có thể phơi được nắng."
"Đóng cửa sổ lại, cũng không có gió lùa vào, vào nhà sẽ không cảm thấy lạnh run." Phùng Quyên dừng một chút, "Tuy là gác xép, nhưng cũng khá lớn, có mười lăm mười sáu mét vuông."
"Đến lúc đó Bân Bân cũng tới đây, đều không lo không có chỗ ở." Phùng Quyên vừa nãy nghĩ hồi lâu, thấy Lưu Văn nói rất đúng, giờ biến đổi quá lớn.
Không như trước đây, hơi chậm trễ một hai năm cũng không tụt hậu quá nhiều, nhưng bây giờ không được, phát triển quá nhanh.
Tựa như thành phố Hải vậy, mới hai năm không đến, cảm giác nhiều hẳn lên những tòa nhà cao tầng, chỗ khi nhỏ đã từng đến, rất nhiều đã không còn.
Lưu Văn với Lưu Bân quan hệ chị em khá tốt, hơn nữa hai chị em ở chung một chỗ, họ cũng yên tâm hơn, ít nhất không cần phải chia lòng lo cho con trai, có thể cố gắng hơn cho sự nghiệp.
Cái gì? Còn muốn cho Lưu Bân đến đây? Vệ Lan sốt sắng, Lưu Văn đến thì thôi, sao Lưu Bân còn muốn đến?
Lưu Văn thì thế nào, đó cũng là cháu gái, không có phần của cháu trai nặng, nhưng một khi Lưu Bân đến đây, thằng nhóc lại thông minh, thành tích lại tốt, còn có chỗ đứng cho nhà bọn họ sao?
Lưu Cương ngớ người, tình huống gì vậy? "Lưu Bân chẳng phải là không có chỉ tiêu sao?"
"Nó, nó làm sao đến thành phố Hải học?"
"Chị dâu cả, em nói thật với chị, học ở thành phố Hải này, không có hộ khẩu, đi học thật sự quá khó khăn."
Lưu Cương nghĩ tới Lưu Bân mà tới, có lẽ cả nhà họ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà cũ.
"Đúng vậy, chỉ tiêu về thành phố chúng ta cho Tiểu Văn, nhưng lần này tôi đi họp, tôi nghe được một tin tức, đó là chỉ cần cậu mua nhà ở thành phố Hải, liền có thể có chỉ tiêu thường trú."
"Tôi với Lưu Cường, hộ khẩu có về Hải thành hay không, không quan trọng nữa." Họ không nghĩ về Hải thành làm việc.
Họ điều về Hải thành, chưa chắc đã được sắp xếp một công việc tốt, không bằng ở lại tỉnh Cương làm việc, tiền lương phúc lợi không thiếu, còn có thể làm chút buôn bán nhỏ.
Vệ Lan nghe Phùng Quyên nói mua nhà có thể ở lại, sắc mặt lập tức biến đổi lớn, trước đó nàng biết tin này rồi, ý nghĩ đầu tiên là không thể để vợ chồng Lưu Cường biết.
Nàng chỉ lo, nếu để vợ chồng Lưu Cường biết rồi, nhất định sẽ tự mua nhà, căn bản sẽ không cho họ mượn tiền mua nhà.
Kết quả thế nào mà Phùng Quyên lại biết? Quay đầu nhìn Lưu Văn, lẽ nào là con bé này nói ra?
Nhưng nghĩ nghĩ cũng không thể, con bé này là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết cày đề, sao có thể đi nghe ngóng những chuyện này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vệ Lan cảm thấy chắc là do Phùng Quyên đến Hải thành họp có liên quan, nếu không phải nàng đến Hải thành họp, sao có thể giúp Lưu Văn đổi nhà, sao lại biết tin này.
Vệ Lan cảm thấy đây là Phùng Quyên cố ý nhắm vào. "Chị dâu cả, chị cũng định mua nhà à." Lưu Cương một lần nữa nhận ra Phùng Quyên hễ đã quyết định chuyện gì, nhất định sẽ biến thành hành động ngay.
"Cũng?" Phùng Quyên nghi hoặc, "Lưu Cương, em định mua nhà?"
Lưu Cương do dự một lát, "Em không nghĩ tới, đơn vị em giờ làm ăn bình thường, đơn vị Vệ Lan cũng làm ăn không tốt, thường xuyên chỉ lấy được hai trăm mấy, ngày tháng trắc trở lắm."
"Tình cảnh này của tụi em còn làm sao mà mua nhà." Tuy mua nhà khá tốt, mặc kệ sau này cho thuê lấy tiền, hay đợi Lưu Lực cưới vợ làm nhà cưới đều là lựa chọn không tệ.
Nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt nhất là, họ không có nhiều tiền như vậy, sao mà mua nhà.
"Tiền ấy mà, cố gắng thì cũng có, nhưng hai em không vội, dù sao hai em đều có hộ khẩu Hải thành, đối với bọn chị quan trọng quá."
"Lúc trước Tiểu Văn ở tỉnh Cương thành tích tốt thế, nhưng kết quả đến Hải thành rồi, lại xuống dốc quá."
"Thêm vào hiện tại có chính sách này, thì cho Bân Bân đến đây học sớm, Tiểu Văn rèn luyện hơn nửa năm rồi, cũng có thể chăm sóc tốt hai chị em."
"Em trai chị làm ở gần đây, đến lúc đó chị sẽ bảo nó chiếu cố một chút." Tuy nhà mẹ đẻ cũng không tốt, nhưng ít nhất cho họ tiền, họ sẽ giúp mình làm theo ý, không giống nhà họ Lưu, cầm tiền lại không lo việc.
Hừ, thật sự cho rằng người ta phải cầu họ sao? Phùng Quyên cũng chẳng lo, Nhạc Hồng sẽ gọi điện cho Lưu Cường, kể tội.
Nhạc Hồng nghe Phùng Quyên lại tính mua nhà ở Hải thành, giật nảy mình, giờ giá nhà đã hai ngàn rồi, một phòng nhỏ cũng phải mười mấy vạn, đây đâu phải là một khoản tiền nhỏ.
Nhạc Hồng có chút hối hận, lúc trước nên đối với Lưu Văn tốt hơn, có lẽ đã nhờ vả được một chút, nên nghe đến Lưu Bân cũng muốn đến Hải thành học, liền nảy ý, muốn nói cô có thể chăm sóc hai chị em Lưu Văn Lưu Bân.
Kết quả chưa đợi cô ta mở miệng, Phùng Quyên đã nói một câu, có thể để Lưu Văn chăm sóc Lưu Bân, tiếp lại nói, em trai nhà mẹ đẻ cô ấy làm việc ở gần đây, có thể giúp trông nom một chút.
Nghĩ thôi cũng biết, đây không phải là chăm sóc không công, nhất định sẽ có lợi ích, mặc kệ là tiền hay đồ, cũng không còn tới lượt bọn họ nữa.
Nhạc Hồng muốn nổi cáu, nói Phùng Quyên thiên vị nhà mẹ đẻ, nhưng đối diện với Phùng Quyên đang cười tươi, lời này thật sự không nói ra được.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận