Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 608: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 64 (length: 8133)

Đối với mỗi học sinh mà nói, thi cuối kỳ là địa ngục, cũng là khúc nhạc dạo tiến vào thiên đường.
Thi cuối kỳ kết thúc, chờ đợi bọn họ liền là kỳ nghỉ dài dằng dặc, đợi mọi người nhao nhao kết thúc thi cử, thật hưng phấn xách hành lý, đi du lịch, về nhà.
Về phần thi được bao nhiêu điểm, hay có cần học lại không, mọi người đều chẳng để ý.
Rốt cuộc hiện tại điều quan trọng nhất, chính là đi ra ngoài chơi, về phần thành tích thi cử, đó là chuyện sau khai giảng.
Phương Mạnh Nhàn kể từ khi biết Đới Hải không sẽ trở về, liền bắt đầu cân nhắc nàng có nên ở lại nơi này.
Đối với nàng mà nói, trở về thì có thể làm gì, cùng bạn học tụ họp? Cảm giác chẳng có gì hay để nói.
Hơn nữa trở về cũng chỉ là làm việc nhà, đủ thứ bận rộn, sau đó nghe cha mẹ không ngừng nói, vì bồi dưỡng nàng tốn bao nhiêu tiền, khiến nàng nhớ đến lúc đi làm, phải đưa tiền cho em trai tiêu.
Trước kia Phương Mạnh Nhàn sẽ thấy lời cha mẹ nói rất đúng, cha mẹ sẽ già đi, không thể là chỗ dựa của nàng, chỉ có anh em sẽ trở thành chỗ dựa của nàng, một khi nàng gặp chuyện, em trai sẽ ra tay hung hăng dạy dỗ chồng tương lai của chị.
Nhưng giờ nàng đã biết, cho dù là em ruột, cũng không phải là người ngươi muốn dựa vào là có thể dựa.
Hơn nữa nghĩ đến em trai tuổi còn nhỏ, đã thô tục chửi bậy, nàng thật không muốn về.
Quyết tâm không về, Phương Mạnh Nhàn cùng phụ huynh gia sư thương lượng xong giờ học, liền gọi điện thoại cho cha mẹ, nói với bọn họ, kỳ nghỉ hè này không về.
Về phần cha mẹ họ có ý kiến, Phương Mạnh Nhàn liền nói không đủ tiền tiêu, bảo họ mỗi tháng gửi thêm cho ít tiền, họ cũng liền không còn lải nhải, ép Phương Mạnh Nhàn trở về.
Thật ra họ không biết rằng, lúc Phương Mạnh Nhàn nói những lời đó, chân cẳng đều đã nhũn ra.
Thật ra mỗi khi cha Phương, mẹ Phương nói chuyện không khách khí, chân nàng đã nhũn ra, có cảm giác như đang bị người ta trách mắng trực diện.
Nếu như không biết cha mẹ ở nhà, họ sẽ không đến đây, nàng cảm thấy mình đã thật sự sẽ nghe theo ý họ mà làm.
Mà bây giờ nàng thế mà đứng vững trước yêu cầu của cha mẹ, ngược lại khiến họ thay đổi ý định, Phương Mạnh Nhàn nghĩ đến lời Đới Hải đã nói, rằng nếu nàng không thử phản kháng một hai, căn bản không biết phản kháng cha mẹ là một chuyện dễ dàng.
Kết quả đúng như Đới Hải nói, lần này nàng thành công.
Phương Mạnh Nhàn cảm thấy mình không cần thiết phải nghe lời cha mẹ nữa, cứ nghĩ xem phải làm sao với thằng em trai trong tương lai.
Chuyện của em trai, là trách nhiệm của cha mẹ, chứ không phải trách nhiệm của nàng, người nàng cần phải chăm sóc là cha mẹ, và đó cũng là trách nhiệm ngang bằng với em trai.
Phương Mạnh Nhàn nghĩ đến sự thay đổi của Lưu Văn, chẳng phải cũng đã bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn sao, kết quả bây giờ ai dám ngang nhiên nói này nói nọ về nàng.
Phương Mạnh Nhàn quyết tâm, liền phải làm như thế, nhưng rất nhanh nàng liền nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, "Ta, ta ở đâu?"
Mặc dù trường học cũng sẽ giữ ký túc xá cho những học sinh ở xa không về vào kỳ nghỉ, nhưng chỉ là một tòa ký túc xá, người không về sẽ phải dời qua đó.
Đây đều là phải nộp đơn trước mới có chỗ, mà Phương Mạnh Nhàn là đột ngột đưa ra ý định, làm sao có vị trí.
Muốn xem có ai nhường chỗ hay không, có điều xác suất này thật không cao, nếu người ta có điều kiện, làm sao lại muốn ở ký túc xá, vì không có máy điều hòa, cho dù là kỳ nghỉ, vẫn phải tuân theo quy định của ký túc xá.
Nhưng ra ngoài thuê phòng, liệu có thể thuê được phòng trọ cho thuê hai tháng hay không, đều là một vấn đề.
Đừng nói chi thuê nhà chắc chắn không rẻ, ít nhất một nửa thu nhập làm gia sư cũng phải bỏ vào.
Vốn dĩ làm gia sư là muốn kiếm tiền, kết quả không ngờ bận rộn cả nửa ngày, thế nhưng lại rơi vào tình cảnh như vậy, đổi lại ai cũng chẳng vui vẻ gì.
Phương Mạnh Nhàn suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói với Lưu Văn trước, nếu như nàng có thể để nàng ở nhờ, đương nhiên là tốt nhất, nếu như nàng không đồng ý, cũng không biết phải làm sao.
Lưu Văn nghe xong ý của Phương Mạnh Nhàn, rất dứt khoát nói, "Không tiện lắm."
"Vậy ta ở đâu đây." Phương Mạnh Nhàn vội.
Ở đâu? Đây là chuyện nàng nên lo lắng sao? "Lúc trước ngươi quyết định ở lại, ngươi không nghĩ đến chuyện này à?"
Kiếp trước người này sau khi tốt nghiệp, có lẽ là lấy cớ môi giới và bạn tốt, đã ăn nhờ ở đậu tại nhà Lưu mấy năm trời mới dọn ra.
Tóm lại, Lưu Văn không định mở cửa này, "Nếu ngươi cảm thấy không ổn, thì có thể về đi."
"Hoặc là ngươi tìm chỗ nào xa trung tâm một chút."
"Hoặc là ngươi cứ xem sao, hỏi những bạn học đang thuê phòng ở bên ngoài xem có thể cho ngươi thuê ngắn hạn hai tháng không."
Lưu Văn cảm thấy nàng đã quá tốt rồi, đã làm hết việc một người bạn học nên làm, đương nhiên về phần Phương Mạnh Nhàn có hài lòng hay không, thì là chuyện không thể kiểm soát được.
Phương Mạnh Nhàn không ngờ rằng, nàng đã nói đáng thương như vậy, kết quả Lưu Văn lại có thể quá đáng đến thế.
"Ngươi, ngươi không thấy ta rất đáng thương sao?"
"Sao ngươi không giúp ta một tay."
"Ta còn tưởng quan hệ chúng ta, sẽ đồng ý cho ta ở nhà ngươi." Phương Mạnh Nhàn đáng thương nhìn Lưu Văn.
Chẳng lẽ những ngày tháng này, thỉnh thoảng hỏi han, chỉ là do nàng ảo tưởng sao? Lưu Văn vẫn không nỡ bỏ rơi nàng sao?
Quan hệ giữa bọn họ? Lưu Văn cũng thấy buồn cười, "Giữa chúng ta có quan hệ gì, tốt đến mức ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ở nhà ta?"
Haiz, đáng lẽ không nên cho một số người ảo tưởng, cho rằng chào hỏi là đang hàn gắn quan hệ.
"Chẳng phải là vì ngươi đã nói những lời không hay về con người ta trong lớp đó sao?"
"Hay là cảm thấy chúng ta là bạn học, lấy mối quan hệ ở chung phòng trước đây?"
"Làm ơn đi, ngươi nghĩ kỹ lại xem."
"Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi ở nhà ta chắc?" Lưu Văn càng nghĩ càng thấy thú vị.
"Ta đã mua cho ngươi bao nhiêu thứ trước đây."
"Thôi, ta cũng không nói nữa, dù sao ngươi cũng không nhận, ta nói làm gì."
"Nhưng mà thực lòng như thế nào, trong lòng ngươi ta đều biết rõ."
"Bị thiệt một lần rồi, làm sao có chuyện mắc lừa lần nữa."
"Cho nên, ngươi sống như thế nào, đó là việc của ngươi, ngươi muốn kiếm tiền, cũng không thể bắt người ta lo cho ngươi cả ăn ở được."
"Ngươi có thể hỏi bạn bè, đồng hương gì đó, họ có về nhà không, nếu không về thì ngươi có thể cùng họ thuê phòng."
"Hoặc nếu họ thuê trọ ở đây, có thể hỏi xem có cho thuê lại phòng hai tháng không, ngươi đưa cho người ta chút tiền."
"Như vậy, ngươi vừa có chỗ ở, mà đồng hương của ngươi, ta nghĩ họ chắc cũng vui vẻ, phòng có thể cho thuê ra hai tháng." Lưu Văn rất thành khẩn đưa ra ý kiến.
Thấy Lưu Văn khó tính đủ kiểu, Phương Mạnh Nhàn tức lắm, không phải là nàng không tìm được chỗ ở, thật ra trong trường vẫn có thể xin được một giường ở ký túc xá.
Nhưng vấn đề là mùa hè trường không mở điều hòa, chỉ có quạt điện, mùa hè rất nóng.
Mà một khi ở nhà Lưu Văn, vừa được ăn ngon lại có chỗ ở tốt, quan trọng nhất là, nàng ở lại không về, chẳng phải là muốn kiếm chút tiền sinh hoạt sao, chắc hẳn Lưu Văn sẽ ngại không dám đòi tiền của nàng.
Kết quả không ngờ, Lưu Văn lại nhẫn tâm như vậy, nói không là không.
Đáng thương nhìn Lưu Văn, hy vọng có thể làm nàng đổi ý.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận