Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 161: Cữu cữu là đại lão 65 (length: 7919)

Cung Tuấn liền như vậy đi, trước khi đi còn tính toán hạ Cung gia, thanh danh của em trai Cung Tuấn rất là hỏng bét.
Bất quá rất nhanh những điều này đều đã không phải là vấn đề mà mọi người sẽ chú ý, hiện tại mọi người quan tâm là, khôi phục thi đại học.
Những người có tin tức linh thông, trong lòng âm thầm cười trộm, dù sao bọn họ đã sớm ôn tập trước một thời gian rồi, mặc dù cảm thấy tháng mười một liền muốn thi, có phải hơi gấp quá hay không, cảm giác rất nhiều thứ đều chưa ôn tập tới.
Nhưng mà khi nghĩ tới những người không có nhận được tin tức kia, bọn họ kỳ thật đã rất may mắn, ít nhất cũng có chút chuẩn bị.
Dương Hải cũng ở trong lòng cười trộm, rất nhiều người đều là muộn nhất đến tháng bảy tháng tám mới nhận được tin tức, bắt đầu ôn tập bài vở, nhưng hắn thì đã ôn tập hơn một năm rồi.
"Ngươi nói nếu ta thi vào quân giáo thì sao?" Dương Hải hỏi Hoắc Quang, đi làm lính, hắn đã suy nghĩ thật lâu, nhưng khi nghĩ đến cha mẹ và bà nội, hắn lại chùn bước.
Thi quân giáo à, Hoắc Quang không ngạc nhiên khi Dương Hải nói vậy, "Ta thấy được đấy."
"Bất quá, ta cảm thấy ngươi tốt nhất vẫn là nói chuyện với bà nội Dương trước." Tốt nhất là có được sự đồng ý của họ, hoặc để họ trong lòng có sự chuẩn bị.
A, nói với Dương Bỉnh Hoa bọn họ? Dương Hải không khỏi nhăn nhó, "Bọn họ, bọn họ chắc là rất có thể sẽ không đồng ý."
"Lỡ như bọn họ phản đối thì sao?" Dương Hải thực sự rất lo lắng cha mẹ sẽ phản đối.
"Cũng vì bọn họ sẽ phản đối, cho nên ngươi không nói với bọn họ?"
"Sao ngươi không nghĩ, chờ giấy báo nhập học đến, chú Dương bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
"Ngươi nói đến lúc đó phải xử lý làm sao?"
"Ngươi muốn dọa bọn họ sợ chết sao?" Hoắc Quang lớn tiếng.
Dương Hải bị lời Hoắc Quang dọa cho không nhẹ, "Ta, ta..."
"Nói với chú Dương bọn họ đi, nếu như họ không đồng ý, ngươi tiếp tục thương lượng với họ."
"Nếu như họ vẫn không đồng ý, ngươi lại tính sao?"
"Ta nghĩ chú Dương bọn họ không giống như ngươi nghĩ đâu, họ cũng hy vọng ngươi có thể sống tốt." Hoắc Quang hiểu lầm Hà Dương Bỉnh Hoa vì sao không đồng ý Dương Hải đi làm lính.
"Ngươi cũng đâu phải không biết ba ngươi có anh trai, sau khi đi Triều Tiên, thì không còn trở về, ngươi nói bà nội ngươi sao có thể đồng ý?"
"Hơn nữa anh trai ngươi đã đi làm lính rồi." Hoắc Quang có thể hiểu rõ Dương gia vì sao không cho Dương Hải đi làm lính, một người làm lính đã là đủ rồi.
Dương Hải biết nhà mình có một người bác cả, sau khi đi Triều Tiên vào đầu thời kỳ kiến quốc, thì đã nằm lại bên kia, mỗi khi đến lễ Tết hay sinh nhật bác cả, bà nội đều rất không vui.
"Ta biết ngươi không cam tâm, nhưng có đôi khi không phải ngươi muốn tùy hứng là được."
Hoắc Quang dừng một chút, "Ta nghĩ ngươi nên nói chuyện với chú Dương."
Cái gì? Nói chuyện với ba hắn? Dương Hải không hiểu, "Ta với ba ta có gì mà nói chứ."
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Dương Hải, Hoắc Quang không biết phải nói như thế nào, "Ngươi không biết lúc trước chú Dương cũng muốn đi làm lính sao."
A, ba hắn lại từng muốn đi làm lính sao? Lời nói của Hoắc Quang làm Dương Hải tỏ vẻ không thể tin.
"Cũng chỉ có mình ngươi mới được đi làm lính." Hoắc Quang tức giận nói.
"Có một số chuyện ngươi không hỏi, thì trực tiếp phủ định." Hoắc Quang không muốn nói chuyện với Dương Hải nữa, những ngày này, thật là quá mệt mỏi, ngày nào cũng có rất nhiều người đến trạm phế phẩm tìm sách.
Rõ ràng đã giải thích cho họ rồi, cũng sớm đã không biết nói bao nhiêu lần, sao vẫn còn người bỏ sót được, nhưng cũng không còn cách nào, họ không tin mà.
Nếu họ không tin, Hoắc Quang cũng lười nói, để họ vào tìm đi, có thể tìm được thì coi như họ có bản lĩnh.
Về phần nhà kho, hắn cũng lười đi chỉnh lý, thật sự là tốc độ chỉnh lý không theo kịp tốc độ tìm kiếm của họ, có thời gian này còn không bằng xem sách.
Tuy rằng đối với thi đại học không có chút gì e ngại, cảm thấy không có áp lực gì, nhưng mà sư phụ nói, cần phải thi vào khoa triết học của Đại học B.
Nói thật, hắn thực sự không hiểu, học ngành này có thể làm gì, căn bản là không thực dụng, còn không bằng học ngoại ngữ gì đó.
Cho dù học ngành toán cũng được, đây chính là ngành học cơ sở, sau này muốn học các chuyên ngành khác, đều có thể dễ dàng nhập môn, có thể nói là không có chút áp lực nào.
Nghĩ tới đây, Hoắc Quang cảm thấy hắn nên đi tranh thủ một hai lần, vạn nhất có thể làm sư phụ thay đổi ý thì sao?
Hoắc Quang nhìn Dương Hải đang ủ rũ trước mặt, không nhịn được bật cười.
Mà tiếng cười của hắn khiến Dương Hải rất khó hiểu, chẳng lẽ ý tưởng của hắn quá ngây thơ sao?
Dương Hải có chút không vui, thật là quá đáng mà.
"Ta chỉ là đột nhiên nhớ đến chuyện đó, chúng ta vì nguyện vọng của mình, đều phải thương lượng với đối phương."
A, vì nguyện vọng sao? Dương Hải không rõ, "Không phải ngươi muốn thi gì thì thi cái đó à?"
"Chỉ cần là đại học ở kinh thành." Dương Hải biết Du Thư Cật yêu cầu với Hoắc Quang rất cao.
Không chỉ là thi được đại học, còn nhất định phải là trường danh tiếng, nếu không thi không tốt, nghĩ đến đây, Dương Hải cảm thấy hắn không tính là thảm.
"Sư phụ giúp ta chọn chuyên ngành." Hoắc Quang cũng không nói nhiều, còn Lưu Văn và Dương Hải đều hiểu, bởi vì là Du Thư Cật đề nghị, hai người họ cũng không thể nói gì.
"Không có gì đâu." Lưu Văn nghĩ một chút, hay là nên an ủi Hoắc Quang một chút mới được, dù sao cũng là cậu ruột mình.
"Nói chuyện tử tế với thái sư phụ đi, có lẽ sẽ thay đổi được." Lưu Văn cảm thấy Du Thư Cật cũng không phải là người không hiểu đạo lý, chỉ cần là nói rõ lý lẽ, ông ấy sẽ nghe.
Dương Hải không ngừng gật đầu, "Thương lượng với sư phụ đi, ngươi nhất định có thể."
Hoắc Quang nhìn hai người rất tin tưởng mình, thật sự là dở khóc dở cười, hắn có thể nói gì chứ?
Trước đó hắn vừa mới khuyên Dương Hải, có chuyện phải thương lượng với trưởng bối, bây giờ không thể liền lật mặt được.
"Đúng, hy vọng tất cả chúng ta đều có thể đạt được ý muốn của mình." Hoắc Quang cổ vũ Dương Hải, đồng thời cũng cổ vũ cho chính mình.
"Cố lên."
"Cậu, cậu Tiểu Hải nhất định có thể." Lưu Văn không ngừng cổ vũ họ.
Tuy rằng không biết Du Thư Cật đã chọn chuyên ngành gì cho Hoắc Quang, hẳn là là chuyên ngành không tệ, phù hợp với sự phát triển của Hoắc Quang, nhưng mà Hoắc Quang không thích mà thôi.
Hai người nhìn nhau, nắm tay, "Cố lên."
Lưu Văn cổ vũ xong, tiếp tục cúi đầu làm đề, không có cách nào, thân là một học sinh tiểu học, có rất nhiều thứ muốn học tập.
"Cậu ơi, cháu muốn nhảy lớp, có được không?" Hiện tại kiến thức đối với Lưu Văn mà nói, thực sự không khó khăn, trước kia không cho nó nhảy lớp là không muốn nó quá nổi trội.
Mà hiện tại đã khôi phục thi đại học, nói rõ toàn bộ môi trường đều đang thay đổi, hẳn là có thể nhảy lớp.
"Được." Hoắc Quang cũng thấy những kiến thức học ở trường, đối với Lưu Văn mà nói, đều không có chút độ khó nào, ngược lại sẽ làm chậm trễ nó.
A a a, cuối cùng cũng có thể nhảy lớp rồi, nhận được Hoắc Quang đồng ý Lưu Văn liền vui mừng khôn xiết, "Ngày mai cháu sẽ nói với chủ nhiệm lớp."
"Cháu sẽ cố gắng học kỳ sau khai giảng nhảy một lớp, đến tháng chín tiếp tục nhảy lớp."
Lưu Văn muốn nhanh chóng kết thúc chương trình học tiểu học, sau đó tiến vào sơ trung.
Không thể nào, lại muốn nhảy hai lớp? Dương Hải nhớ lại lúc Lưu Văn nhập học đã là nhảy một lớp rồi, lần này lại còn muốn nhảy hai lớp nữa.
Dương Hải không muốn hỏi, hỏi cũng dự đoán là bị kích thích.
Vì trái tim nhỏ của mình, thôi vẫn là không muốn để bản thân bị kích thích.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận