Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 734: Hiếu thuận nữ thay đổi 90 (length: 8420)

Lưu Hồng thấy Lưu Nguyên kích động, "oa" một tiếng khóc lên.
"Ba, ta cũng không biết sẽ thành ra thế này, hắn lúc trước nói với ta, hắn sẽ giúp ta."
"Hắn nói chờ muội của hắn xuất giá xong, liền sẽ không như vậy nữa, kết quả không ngờ Mạnh Tĩnh Nhã lại tìm một người ở nơi khác, mặc dù là kết hôn, vẫn cứ ở lại nhà."
"Chuyện của Mạnh Tĩnh Nhã lúc đó, có chị cả ở đó, chị cả sẽ lo liệu ổn thỏa hết những việc đó, ta không cần phải quan tâm."
"Chờ chị cả xảy ra chuyện, cha mẹ Mạnh Sĩ Ân họp gia đình nhiều lần, nói làm việc không thể giống như trước nữa, phải chú ý chuyện tiền bạc, không thể vung tay quá trán như trước đây."
"Ta cho rằng cả nhà đều muốn làm vậy, kết quả ta mới phát hiện, hóa ra là chỉ quy định ra rồi, bắt ta và Tiểu Phi tuân theo."
"Còn bọn họ muốn làm gì thì làm."
"Ta vốn dĩ nghĩ, chị cả gặp chuyện, vậy cuộc sống của chúng ta cũng coi như có thể trôi qua, những người còn lại cuộc sống không bằng chúng ta, không phải cũng đang sống đấy thôi."
"Chỉ hai người chúng ta có thu nhập, trong tay có nhà cửa, ta nghĩ chắc đủ cho chúng ta chi tiêu, tiền để dành ra một ít, chờ Tiểu Phi sau này đi nước ngoài, nếu thiếu tiền thì bán một căn nhà, cộng thêm Tiểu Phi làm thêm ở nước ngoài, cũng có thể lo xong học hành."
"Kết quả ta không ngờ Mạnh Tĩnh Nhã lại khóc lóc nói nhà họ đã lâu không đi du lịch, muốn mang con đi du lịch, tiếc là không có tiền đi du lịch."
"Kết quả Mạnh Sĩ Ân thế mà lại lấy ra số tiền ta để dành cho Tiểu Phi đi nước ngoài học, đưa cho bọn họ đi chơi."
"Ta không phải là nói, chờ Tiểu Phi đi nước ngoài học còn vài năm nữa, đến lúc đó em gái, cô ấy có thể trả tiền." Mạnh Sĩ Ân bảo Mạnh Tĩnh Nhã nhất định sẽ trả tiền.
Trả tiền? Cho dù Lưu Hồng không ngừng tự an ủi mình, nói nàng đã không còn quan hệ đồng nào với nhà họ Mạnh, không muốn vì những chuyện ngu xuẩn này mà tức giận nữa.
Nhưng là không được, nghe thấy những lời đó, cơn giận trong lòng nàng không thể nào khống chế được, nó cứ ào ào dâng lên.
"Ngươi thấy lời ngươi nói có đáng tin không?" Lưu Hồng quát, "Ngươi cũng đừng có nói là vì tốt cho Tiểu Phi, là vì nhà họ Mạnh chỉ có mỗi một cháu trai."
"Thật ra chẳng phải vì bây giờ nhà họ Mạnh đã là mặt trời lặn phía tây rồi, gặp chuyện cũng không ai ra tay giúp đỡ hay sao."
"Mạnh Tĩnh Nhã lại cứ khiến cho nhà họ Mạnh có nhiều mối quan hệ rắc rối, gây chuyện hết lần này đến lần khác, rồi toàn là ta phải nhờ anh trai ta đi giải quyết."
"Bây giờ ta đã ly hôn với Mạnh Sĩ Ân, Tiểu Phi lại nói với ta, có nghĩa là giữa chúng ta và nhà họ Mạnh đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa."
"Ta biết các ngươi đang gấp, lo Mạnh Tĩnh Nhã gây ra chuyện rồi không tìm được ai giúp."
"Ta chỉ hiếu kỳ thôi, cô ta đã ba mươi mấy tuổi rồi, con cái cũng đi học tiểu học rồi, lẽ ra phải thay đổi biết điều hơn chứ?"
"Sao cô ta vẫn như một đứa trẻ chưa lớn vậy, muốn gì làm nấy."
"Đương nhiên các ngươi vẫn có thể tìm người giúp giải quyết sự việc, có điều nhờ người giúp đỡ không phải là không cần trả tiền sao, tiền trong tay các ngươi có đủ không?"
"Thay vì nghĩ cách trói buộc nhà họ Lưu chúng ta, chi bằng nghĩ xem làm cách nào để kiềm chế Mạnh Tĩnh Nhã lại, đừng có suốt ngày làm mấy chuyện ngu ngốc dại dột nữa."
Mạnh mẫu nghe thấy Lưu Hồng lại công khai mắng chửi Mạnh Tĩnh Nhã như vậy, đương nhiên là hết sức khó chịu, vừa định đứng dậy thì đã bị Mạnh phụ liếc mắt ra hiệu kìm xuống.
Mạnh phụ trong lòng có vui không? Đương nhiên là không vui rồi, nhưng ông cũng thừa nhận, Lưu Hồng nói không sai.
Cầu người giúp việc, cho dù là có thể tìm người nghĩ cách giải quyết việc đó, nhưng chẳng lẽ nhờ người làm việc không cần tiền sao? Người giúp đỡ không muốn lấy tiền sao?
Cứ như thế vài lần, có thể nói số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng già này thật sự không thể trụ nổi nữa.
Trong tay Mạnh phụ bọn họ không phải là không có tiền mà là đang để dành một khoản không nhỏ, nhưng đó là tiền Mạnh Tĩnh Thu để dành cho bọn họ.
Khi đưa sổ tiết kiệm cho họ, đã từng dặn dò một câu, nếu không phải đến lúc khó khăn quá thì tuyệt đối không được dùng số tiền này.
Theo ý của Mạnh Tĩnh Thu, đây là con đường cuối cùng của nhà họ Mạnh, không thể để dùng hết số tiền đó được.
Cho nên cho dù đến hiện tại, Mạnh Tĩnh Nhã các kiểu khóc lóc ầm ĩ, nói trong nhà không có tiền vân vân, hai vợ chồng già họ cũng không nhả ra nguyên nhân.
Bởi vì họ biết, số tiền này một khi dùng hết thì con đường lui của họ cũng sẽ hết theo.
Nhưng nếu như Mạnh Tĩnh Nhã còn cứ như trước đây, suốt ngày đi gây rắc rối thì Mạnh phụ cũng không biết, đến lúc đó, liệu ông có còn kiên trì không móc tiền ra được không.
Mạnh phụ cũng từng nghe lão hữu khuyên, bảo ông đừng chiều Mạnh Tĩnh Nhã nữa, nói cứ dung túng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện, ông vẫn luôn cảm thấy lão hữu nói quá lên.
Vì những lời này, Mạnh phụ còn đoạn tuyệt quan hệ với lão hữu quen biết đã mấy chục năm.
Bây giờ nghĩ lại thì, lời lão hữu nói đều đúng, lúc trước nếu như ông chịu nghe lời lão hữu, sau khi Mạnh Tĩnh Nhã làm sai chuyện mà không liên tục đi tìm người giải quyết việc này thì cũng đã không đến bước này.
Mà bây giờ muốn thay đổi thì Mạnh phụ liếc mắt nhìn Mạnh mẫu, đoán chừng người này tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Từ sau khi Mạnh Tĩnh Thu bị nhốt vào, Mạnh phụ đã nhận ra Mạnh mẫu càng ngày càng nuông chiều Mạnh Tĩnh Nhã, chỉ cần cô ta muốn thứ gì thì đều sẽ cố gắng thực hiện theo ý cô ta.
Sau khi Lưu Hồng tới đây thì chưa từng gặp cha mẹ của Mạnh Sĩ Ân, thực ra không riêng gì nàng, mà ngay cả nguyên chủ cũng chưa từng gặp hai vợ chồng này được mấy lần.
Còn bây giờ vừa nhìn như vậy, Lưu Văn không ngừng nhìn chằm chằm hai vợ chồng già này, sau đó lại nhìn sang Mạnh Sĩ Ân, lại nhìn Mạnh Phi, tổng cảm thấy có vấn đề.
Kết hợp với những chuyện trước kia, đừng nói là nàng thấy kỳ lạ, ngay cả những đồng nghiệp biết tình hình nhà họ Mạnh cũng đều nói hai ông bà già nhà họ Mạnh này thực sự quá kỳ quái.
Người ta thì các kiểu chiều con trai con trai cháu trai, còn đổi lại nhà này, con trai con trai cháu trai đều phải vì nhà con gái út mà làm mọi chuyện.
Lưu Văn càng nghĩ càng thấy chắc chỉ có một khả năng, tất nhiên cũng có một khả năng khác, đó là Mạnh Sĩ Ân vốn dĩ không phải con của hai ông bà già nhà họ Mạnh này.
Nhưng mà cũng không đúng, gia đình bình thường chỉ cần sinh được con thì sẽ không sớm đã đi nhận con nuôi.
Thông thường thì nhận con nuôi đều là con út mà, căn cứ vào tuổi của Mạnh Sĩ Ân và cha mẹ anh ta, lúc nhận nuôi Mạnh Sĩ Ân thì hai vợ chồng này tuổi đâu có lớn lắm.
Lưu Văn nghĩ một lúc thì lại thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều, đâu phải không có kiểu cha mẹ trọng nữ khinh nam đâu.
Dù sao Mạnh Tĩnh Nhã cũng là con út của nhà họ Mạnh, cha mẹ yêu chiều con út cũng là chuyện bình thường thôi.
Lưu Văn không nghĩ nữa, nhưng vấn đề là có người phát hiện Lưu Văn cứ nhìn chằm chằm người nhà họ Mạnh, Phương Mỹ Trân thấy rất tò mò.
"Tiểu Văn, cậu cứ nhìn chằm chằm người nhà họ Mạnh làm gì vậy." Phương Mỹ Trân nghĩ bụng, tuy Mạnh Sĩ Ân như một gã ngốc, nhưng người cũng coi được.
Nhỡ Lưu Văn thích người này cũng là chuyện không chừng, nếu đúng là như vậy thì cũng có trò vui xem đây.
Từ khi nhà Lưu Văn trỗi dậy, Phương Mỹ Trân trong lòng cảm thấy khó chịu, trước kia ba nhà họ có điều kiện tương đương nhau, đều mơ hồ lấy nhà Lưu Viên Triêu làm chủ.
Kết quả hiện tại điều kiện nhà Lưu Văn lại có thể coi thường ba nhà còn lại, còn giữ khoảng cách với bọn họ, một bộ mặt lạnh tanh, sao mà làm cho Phương Mỹ Trân cảm thấy thoải mái được.
Đặc biệt là những năm này tình cảm vợ chồng cô ta cũng không được tốt lắm, Phương Mỹ Trân có thể đã đổ hết lỗi cho Lưu Văn.
Tóm lại khi có thể xem trò cười của Lưu Văn thì cũng không thể bỏ qua.
Phương Mỹ Trân không còn che giấu vẻ mặt nữa, Lưu Văn cũng không cảm thấy lạ, biết người này đổ chuyện tình cảm vợ chồng không tốt lên đầu nàng.
"Tôi đang nghĩ, Mạnh Sĩ Ân có phải con ruột của họ không." Lưu Văn bình thản nói một câu.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận