Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 348: Đại ca là văn đàn đại lão 52 (length: 8317)

Sau khi tự mình mang thư đến bưu điện gửi đi, Lưu Văn đặc biệt lo lắng, không biết có hồi âm không.
Mặc dù bọn họ có phương thức liên lạc, nhưng Lưu Trạch Minh vẫn thuê hai hộp thư để tiện nhận bưu kiện.
Lưu Văn mấy lần không nhịn được, rất muốn chạy đến xem có thư hồi âm chưa, giờ phút này nàng cảm thấy, để lại hòm thư liên lạc quả thật quá bất tiện.
Nhưng không còn cách nào, ai bảo Lưu Trạch Minh lại kiên trì như vậy, Lưu Văn lại không thể không nghe lời người lớn trong nhà.
Dù mỗi ngày đều đến hòm thư kia xem có hồi âm không, nhưng chỉ cần một ngày không nhận được thư trả lời, lại đặc biệt lo lắng bất an.
"Có phải thư bị thất lạc rồi không?" Lúc nào cũng vậy, thư bị thất lạc luôn là một chuyện rất có thể xảy ra.
"Hay là thư không thất lạc, nhưng phòng phát thư chưa đưa cho biên tập?" Ví như có thể trong lúc phân loại thư bị rơi vào xó xỉnh nào đó.
"Hay là vì bản thảo quá nhiều, biên tập không kịp xem?"
"Hay là biên tập thấy bản thảo của mình không hay."
"Ai, ngày không có hồi âm, thật gian nan."
Chỉ cần quá mười ngày nửa tháng mà không nhận được thư hồi âm, về cơ bản có thể gửi bản thảo lại lần nữa, bất kể nguyên nhân gì, tóm lại nếu bản thảo không được duyệt thì có thể đổi tòa báo khác mà gửi.
Mặc dù cũng không phải là không có lựa chọn, nhưng tòa báo này có tiếng tăm không tệ, nhân phẩm của biên tập cũng được, không có biên tập quá quái gở, tiền thù lao trả cũng đúng hạn, không nợ lương.
Đừng tưởng rằng tòa báo thì sẽ không quỵt tiền, đôi khi gặp tòa báo nhẫn tâm, chậm trả tiền cũng là có.
Tòa báo gửi bản thảo lần này, từ mọi mặt mà cân nhắc, đều là lựa chọn rất tốt.
Tính ngày gửi bản thảo, Lưu Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể cân nhắc gửi lại bản thảo.
Dù vẫn có chút không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo không có hồi âm, cũng không thể cứ ngốc nghếch chờ đợi mãi.
"Vậy thì đổi tòa báo khác thôi." Trước kia Lưu Trạch Minh gửi bản thảo cũng không nói với Lưu Văn và bọn họ, mà là đến khi bản thảo được duyệt, Lưu Trạch Minh mới nói ra.
Cho nên lúc ban đầu, hắn có trải qua giai đoạn này không, Lưu Văn và Lưu Trạch Cử đều không biết, mà lần này Lưu Văn trải qua rồi, mới biết thân phận của một người mới thật không dễ dàng.
Vì chờ đợi tin tức có thể được biên tập duyệt hay không, thấp thỏm lo âu đủ kiểu.
Lưu Văn ừ một tiếng, "Ta sẽ viết lại." Dù rất không cam tâm, nhưng không có cách nào, đã qua hơn hai mươi ngày, dù là vì lý do gì, cũng phải bắt đầu lại việc gửi bản thảo.
Lưu Văn chép lại một bản, sau đó đem bưu kiện gửi đi, khi nhét thư vào hòm, "Phù hộ lần này có thể thông qua."
"Nhất định phải thông qua nha." Lưu Văn biết dạng viết nhiều kỳ như thế, có rất nhiều rủi ro, trước giờ chưa ai viết, chẳng khác gì là đánh bạc.
Không phải là không có con bạc nguyện ý đánh cược một lần, nhưng những người như vậy không nhiều, ít nhất biên tập kia không phải là dân cờ bạc.
Lưu Trạch Cử cũng chắp tay trước ngực, theo sau lưng Lưu Văn cùng cầu nguyện, sau khi gửi thư xong, hai người liền chuẩn bị quay về.
Đi một đoạn đường, Lưu Trạch Cử thấy bên cạnh có tiệm bánh gatô, nhớ tới hồi ở kinh thành, Lưu Văn thường hay ăn bánh ngọt, từ khi đến Thân thành, không còn mua nữa.
Hôm nay Lưu Văn tâm trạng không tốt, Lưu Trạch Cử muốn mua chút, để tâm trạng cô ấy khá hơn.
Lưu Văn thấy Lưu Trạch Cử đi về phía một tiệm bánh ngọt kiểu tây, "Ngươi đói bụng sao?"
"Không phải ngươi lâu rồi không ăn sao?" Lưu Trạch Cử không mấy quan tâm đến mấy thứ này, có thì ăn, không có thì thôi.
Đây là định mua cho cô ấy ăn sao? Lưu Văn kéo hắn lại, "Thôi, loại bánh ngọt này đắt lắm, ta không ăn."
Nếu kiếm được tiền thì cũng coi như, đằng này lại không kiếm được tiền, nhất là những ngày này, tiền thật sự cứ thế trôi đi.
"Hay là tiết kiệm một chút, cái đồ trang trí, mua nguyên liệu, tiền nhân công đều không rẻ."
"Còn có đồ gia cụ các kiểu nữa, còn chưa mua gì cả." Nhà nhỏ của Ngụy gia không phải không có đồ đạc, bất quá khi xưa vốn dĩ là nhà ở cho nhân viên, đồ đạc mua toàn loại rẻ tiền, bao năm dùng đến nay, sớm đã nát hết rồi.
Dù có sửa sang một chút cũng có thể dùng, nhưng dù sao cũng phải ở đây vài năm, tranh thủ lúc mới chuyển đến liền mua mới, đỡ mấy năm sau lại mua, sẽ bị cằn nhằn cho coi.
Như vậy đó, muốn mua nhiều đồ như vậy, tiền đúng là không thể tính bao nhiêu cho xuể.
Lưu Trạch Minh mỗi ngày ngoài việc đi xem đồ dùng gia đình, hoặc mua sắm đồ trang trí cần thiết ra, cơ bản là ở nhà gõ chữ không ngừng, cũng vì kiếm được nhiều tiền hơn.
Việc này khiến Lưu Văn cũng muốn kiếm tiền nhanh một chút, để có thể giúp Lưu Trạch Minh bớt gánh nặng.
Lưu Văn lo rằng dù nàng nói không muốn mua, Lưu Trạch Cử vẫn kiên quyết mua, "Ngươi mà mua, ta cũng sẽ không ăn đâu."
Thôi được rồi, Lưu Trạch Cử mặc dù vẫn muốn mua, nhưng Lưu Văn đã nói như vậy rồi, sẽ không ăn thật, không còn cách nào khác hắn đành phải từ bỏ.
"Vậy chúng ta mua ít bột mì về, làm cho đại tỷ ít bánh bao ăn." Mặc dù bọn họ ở kinh thành cũng ăn cơm gạo, nhưng Lưu Trạch Cử vẫn là người phương bắc chính gốc, thích ăn bánh bột.
Ăn mì hay cơm, để Lưu Văn chọn thì vẫn thích ăn cơm hơn, bất quá ăn bánh bột cũng không phải không thể chấp nhận được, tóm lại đừng có ngày nào cũng ăn là được.
"Vậy mua ít bột mì, sau đó mua thêm ít đậu đỏ, rồi mua thêm ít đậu xanh về."
Mùa hè oi ả mà có thêm chút canh đậu xanh mới được, còn đậu đỏ thì thích hợp cho nàng và Lưu San uống.
"Sau đó chúng ta lại mua thêm ít xương về." Mùa hè không có nhiều khẩu vị ăn thịt, vậy thì uống chút canh hầm xương.
Lưu Trạch Cử đều không để ý, "Được thôi."
Hai người vui vẻ đi chợ mua đồ ăn, khi hai người đi thì cũng gần giờ tan chợ sáng, mọi thứ đều đang được giảm giá, đương nhiên hình thức cũng có hơi không bắt mắt.
Cái dở duy nhất là đồ để lựa chọn không nhiều, không phải thích gì mua được nấy, mà là có gì thừa thì bạn có thể mua về.
Dù là vậy, hai chị em cũng mua không ít, tính sơ cũng đã ghé mấy gian hàng rồi.
"Về lựa lại, rửa sạch sẽ, cắt nhỏ rồi cũng ăn được." Nhớ hồi còn ở kinh thành, đồ ăn kiểu này dù có đưa cho người hầu ăn, họ còn chê nữa là.
Kết quả bây giờ đến Thân thành, loại đồ ăn này, họ lại mua về nhà.
Nhìn đồ ăn trên tay, Lưu Văn chợt bật cười, "Ngươi nói nếu để cho đại bá biết, chúng ta ở Thân thành lại sống như thế này, họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ."
Lưu Trạch Cử cúi đầu nhìn đồ ăn trên tay, không cần nghĩ ngợi, "Họ chắc chắn sẽ chế giễu chúng ta thôi, nếu thấy cuộc sống của chúng ta không tốt, họ sẽ ghen ghét mà đỏ mắt lên."
"Một khi cuộc sống của chúng ta không tốt, họ nhất định sẽ giễu cợt các kiểu, có lẽ còn ở kinh thành mà rao giảng một phen về cuộc sống nghèo túng của chúng ta ở Thân thành."
Đương nhiên việc này không cần Lưu Hoành Tuấn tự ra tay, sẽ có đám tay sai xung quanh huênh hoang phụ họa thôi.
Như vậy thì "Thế không phải quá tốt rồi sao, chứng tỏ chúng ta chính là không có lấy được cái gọi là tàng bảo đồ."
Không phải có người nói với bên ngoài rằng Lưu Hoành Dục có trong tay cái gọi là tàng bảo đồ sao, cũng vì muốn mượn tay người ngoài để giải quyết nhà Lưu Hoành Dục thôi.
"Hy vọng là vậy." Lưu Trạch Cử cảm thấy mấu chốt của sự việc nằm ở chỗ Lưu Hoành Tuấn và đồng bọn, nếu như họ vì tài sản của tam phòng mà khẳng định sẽ ra tay tàn nhẫn, và sẽ ra bên ngoài nói Lưu Trạch Minh chỉ đang giả nghèo mà thôi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận