Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 250: Đệ đệ là đại lão 54 (length: 7871)

Lưu Văn cùng Lưu Bân về đến nhà, lại bắt đầu khắp nơi ra chợ bán đồ, buôn bán lặt vặt.
Cả ngày bận tối mắt tối mũi ngược xuôi làm ăn, hai chị em căn bản không hề nghe được những đánh giá của hàng xóm xung quanh về họ.
Cho dù Lưu Văn nghe thấy, cũng sẽ không để ý, miệng lưỡi trên người họ, họ muốn nói thế nào thì nói thế ấy, không ai có thể ngăn cản được.
Hơn nữa, có thời gian mà tính toán so đo với họ, chi bằng nghĩ xem làm thế nào để việc làm ăn phát đạt mới là quan trọng nhất.
Những lúc hàng hóa không nhiều, nếu Lưu Cường đi tỉnh lỵ công tác, họ sẽ đi cùng, còn nếu không, Lưu Văn sẽ dẫn Lưu Bân tự mình đi.
Điều duy nhất phiền phức là, nếu mua nhiều đồ quá, thì hai chị em rất khó mang về, nên mỗi lần đi mua sắm, họ đều không thể mua quá nhiều.
Có thể nói kỳ nghỉ hè này, chị em Lưu Văn thật sự vất vả, ban ngày phải đi bày sạp bán hàng, thu quán xong lại phải tính sổ, đến tối còn phải làm bài tập.
Kiếm tiền tuy rất quan trọng, nhưng thành tích chẳng lẽ không quan trọng sao? Cũng rất là quan trọng.
Vì biết lần này thực sự kiếm được tiền, nên Lưu Văn rất dứt khoát, liền đặt vé máy bay về, lúc không kiếm được thì thôi, nhưng khi kiếm được rồi thì không thể bạc đãi bản thân.
Mỗi ngày tính sổ, Lưu Bân cũng biết đại khái kiếm được bao nhiêu, nhưng đến lúc chốt sổ, cậu vẫn ngạc nhiên đến ngây người.
"Thảo nào ai nấy cũng đi làm ăn, đúng là kiếm được tiền thật." Lưu Bân cứ nghĩ nghỉ đông kiếm được tiền đã đủ nhiều rồi, nhưng không ngờ nghỉ hè cũng kiếm được nhiều như vậy.
"Thì là thế, chúng ta vất vả cỡ nào." Lưu Văn thì hớn hở, "Tuy rằng chúng ta đi máy bay về, tốn không ít tiền, nhưng mà chị cố gắng thêm vài buổi chợ, làm thêm mấy ngày, là đủ tiền vé máy bay rồi, không phải vất vả thế này."
Lưu Văn thấy kế hoạch của mình là tốt nhất, như vậy người sẽ không quá mệt mỏi, mà cũng thuận tiện.
Lưu Bân gật đầu lia lịa, "Đúng, chị gái chị lợi hại thật."
"Không sao, đợi nghỉ đông về, em sẽ biết." Mùa hè đi tàu hỏa rất vất vả, nhưng mùa đông thì Lưu Văn cảm thấy rất tốt, cũng muốn để Lưu Bân biết cái cảnh ngồi tàu hỏa một chặng đường dài.
Dù mua vé giường nằm cũng không có nghĩa là sẽ dễ dàng, cũng rất là vất vả, có như vậy mới khiến Lưu Bân biết đi ra ngoài học không dễ.
Lưu Cường nhìn hai đứa trẻ đang tính sổ, "Cái buôn bán nhỏ này cũng kiếm ra tiền đấy chứ, tuy là cực khổ một chút."
Cả một kỳ nghỉ hè, hai đứa trẻ không phải là vất vả bình thường, đủ thứ chạy ngược chạy xuôi, rồi còn phải đi tỉnh lỵ nhập hàng, người đều đã rám đen đi rất nhiều.
Phùng Quyên ừ một tiếng, "Nếu không kiếm được tiền, chúng sẽ đi máy bay sao."
"Ừ nhỉ, cũng đúng." Lưu Cường nghĩ đến những lời mọi người xung quanh nói, "Có khi nghĩ đi học ở nơi khác, tuy vất vả một chút, nhưng lại giúp cho bọn trẻ tiến bộ rất nhiều."
"Quanh đây có mấy đứa trẻ cũng làm cái này."
"Dù có đi chăng nữa cũng chỉ là buôn bán vặt thôi." Lưu Cường càng lúc càng thấy quyết định cho Lưu Văn đi học ở ngoài là đúng đắn nhất.
Lưu Văn rất nhanh chia tiền thành ba phần, "Em đã đi xem máy tính rồi, cũng hỏi anh Điền Phong tầng trên, anh ấy nói cấu hình máy tính này cũng ổn đấy."
"Lúc trước chị xem, giá cả là hơn tám nghìn."
"Ước chừng đợi chúng ta đến nơi mua thì giá sẽ giảm xuống chút, nhưng chắc không giảm nhiều, cộng thêm còn phải mua linh kiện, chị tính chắc tầm một vạn."
"Số tiền này, chị để riêng ra, sau đó phần này của chị, phần này của em." Nếu đã là làm ăn chung, vậy thì ngay từ đầu phải tính toán rõ ràng mới được.
"Cảm ơn chị." Lưu Bân đếm xong tiền rồi lại đẩy về phía Lưu Văn, "Để ở chỗ chị đi, nghỉ đông chúng ta còn phải làm ăn nữa."
Lưu Bân thật sự thích những ngày bận rộn như thế này, tuy vất vả nhưng lại kiếm được tiền.
Dù máy tính vẫn chưa mua, nhưng Lưu Bân biết, đợi bọn họ đến Hải thành phố, Lưu Văn nhất định sẽ mua, đám bạn nhỏ không ai nghĩ đến chuyện mua máy tính, càng đừng nói là máy tính do chị gái mua cho.
"Oa, một vạn để mua máy tính." Lưu Cường nhìn một vạn vừa bị lấy ra, hai đứa trẻ trước mặt lại vẫn còn hai chồng tiền dày cộp.
"Anh nói xem rốt cuộc chúng kiếm được bao nhiêu tiền." Lưu Cường thật rất tò mò, phát hiện Phùng Quyên lại chẳng có phản ứng gì.
"Em không tò mò à?"
"Tôi tò mò cái gì, chúng có tiêu xài bừa bãi đâu." Phùng Quyên rất là bình thản.
"Sao lại không tiêu xài bừa bãi." Lưu Cường sốt ruột, "Em xem chúng đi máy bay kìa, anh còn chưa được ngồi bao giờ."
Lưu Cường không khỏi thấy rất buồn rầu, "Bây giờ bọn trẻ đúng là không tầm thường."
"Không được, mình cũng phải cố gắng lên mới được."
"Nếu không thì chẳng phải để bọn nó đè đầu lên mình à." Lưu Cường đầy khí thế nói, "Anh muốn nói với lãnh đạo, anh muốn cùng nông trường gánh vác khó khăn."
Lưu Cường cứ nghĩ việc ông bị tạm thời thôi việc, giảm lương thì điều khó nhất là Phùng Quyên không đồng ý, bạn bè không xem trọng, nhưng kết quả không ngờ vợ đồng ý, lại còn ủng hộ hết mình, bạn bè thì càng dứt khoát hơn, trực tiếp phán một câu không đủ tiền, ông có thể mượn họ.
Ngược lại là cấp lãnh đạo có quyền quyết định lại không đồng ý, tìm ông nói chuyện rất nhiều lần, ý là ông cứ ở lại nông trường, sau này tiền đồ rất sáng sủa.
Lưu Cường biết ý của lãnh đạo, cứ từ từ, đi từng bước, có lẽ sẽ lên đến tổng tràng, nếu là trước đây, ông sẽ rất vui vẻ, một khi vào được tổng tràng làm việc là ước vọng lớn nhất của ông, nhưng bây giờ ông đã thay đổi ý nghĩ.
Lúc trước muốn vào tổng tràng là vì ở tỉnh lỵ, bên đó chất lượng giáo dục tốt, nhưng giờ hai đứa trẻ đều đi Hải thành phố, nhất là khi đã mở ra một cánh cửa mới, ông lại càng muốn nỗ lực hơn.
"Anh định nói như thế nào?" Về chuyện Lưu Cường tạm thời thôi việc, giảm lương, lãnh đạo cũng đã tìm Phùng Quyên nói chuyện, tóm lại ý là không nhất thiết phải làm thế.
"Anh định nói với lãnh đạo, anh muốn kiếm tiền, con cái đi học ở Hải thành phố, chi tiêu lớn, hơn nữa anh cũng muốn cho chúng nó đi du học." Bất kể hai đứa có muốn đi du học hay không, Lưu Cường vẫn phải có kế hoạch như vậy.
"Trương Huy đều nói với anh, định cho vợ đi Canada, ở bên đó trông con, còn hắn ở trong nước kiếm tiền."
Lưu Cường biết Trương Huy nhất định sẽ cho con trai đi du học, chỉ không ngờ lại đi sớm như vậy.
Phùng Quyên cũng rất ngạc nhiên, "Tôi nhớ con trai hắn mới học tiểu học thì phải."
Lưu Cường ừ một tiếng, "Tháng 9 lên lớp sáu."
"Cùng niên cấp với Lưu Hàm." Lưu Cường nhắc đến đây, giọng nói nhỏ hẳn đi, "Thật là..."
Lưu Cường biết thành tích của Lưu Hàm không tốt, nhưng kết quả thi lần này, có thể nói là một mớ hỗn độn.
"Thành tích không tốt cũng coi như đi, nhưng mà không biết có phải..." Lưu Cường nhớ đến mấy ngày trước nhận được điện thoại của Nhạc Hồng gọi đến, cũng không biết phải nói sao.
Đối với Lưu Hàm, Phùng Quyên không có thiện cảm, "Chẳng phải bảo muốn đi cùng Vệ Lan, sao lại thế này?"
"Bây giờ thì lại khóc lóc muốn về." Lưu Cường cũng không biết phải nói thế nào.
"À phải, tôi phải dặn Tiểu Văn một tiếng, bảo bọn chúng tránh xa Lưu Hàm ra một chút."
Lưu Cường vội vàng chạy vào phòng Lưu Văn, nói cho cô nghe chuyện này.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận