Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 676: Hiếu thuận nữ thay đổi 32 (length: 8264)

Lưu Văn không biết lời này của nàng, vậy mà lại làm Chu Minh suy nghĩ hồi lâu, nàng có thể là bận đi thông báo cho Chu Quyên bọn họ.
Chu Quyên bọn họ hai tuần nay, là càng phát không dễ chịu, vốn dĩ bọn họ nghĩ, có thể không phiền phức bảo mẫu thì không cần phiền phức đối phương, rốt cuộc đổi nhiều bảo mẫu như vậy, cũng không tìm được người thích hợp.
Hiện tại vợ chồng Lưu Nguyên, đối với bảo mẫu yêu cầu đã là chỉ cần có thể quét dọn phòng ở sạch sẽ, không cần lộn xộn, trên tủ có thật dày tro bụi.
Còn có đồ ăn là bọn họ có thể ăn, mà không phải không cắn nổi, sau đó hương vị cũng được.
Kết quả theo vợ chồng Lưu Nguyên thấy, bọn họ đã đủ hạ thấp yêu cầu, nhưng bảo mẫu thế nhưng vẫn không thể làm được.
Lưu Nguyên trước kia còn sẽ nổi cáu, nhưng bây giờ biết, cho dù hắn lại nổi cáu, cũng không có cách nào, trừ việc khiến bảo mẫu bỏ đi, Lưu Viên Triêu bọn họ chạy tới làm bọn họ không muốn bắt bẻ ra thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Chu Quyên nhìn toàn tro bụi trên tủ, "Nếu Tiểu Văn ở đây, sẽ không thể như vậy được."
"Nếu Tiểu Văn ở đây, đồ ăn trong nhà sẽ hợp khẩu vị, Viên Triêu bọn họ cũng sẽ mỗi tuần trở về."
Chu Quyên đã quên, lần trước nhìn thấy ba đứa cháu trai và một đứa cháu ngoại là khi nào, "Ta thật nhớ Tiểu Vĩ bọn họ."
Lưu Nguyên đương nhiên cũng nhớ cháu trai bọn họ, "Nghĩ cái gì, một đám đều là bạch nhãn lang."
"Bây giờ nói bọn nó muốn đi học thêm, học gia sư, sao trước kia không học."
Mặc dù Lưu Viên Triêu bọn họ cũng nói lý do vì sao Lưu Vĩ bọn họ không thể đến thăm Lưu Nguyên bọn họ, nhưng Lưu Nguyên đâu có ngốc, biết là ghét bỏ chỗ này của bọn họ bây giờ khác với trước kia, không có mỹ thực, không có trái cây ăn.
Còn có phòng ở bên trong dơ bẩn, Lưu Nguyên vĩnh viễn không thể quên, lần trước cháu trai nhỏ qua đây, nhìn thấy cái bàn và ghế quá bẩn, khóc la hét đòi về ngay.
Lưu Nguyên nghĩ, nếu trẻ con đã nói vậy, vậy con dâu Lưu Anh Hào là Giản Mỹ Nghiên chẳng lẽ không nên dọn dẹp vệ sinh, kết quả nàng lại kéo trẻ con muốn đi.
Càng làm hắn tức giận hơn là, Lưu Anh Hào hơi nói vài câu sau, cũng vội vã rời đi, còn nói bảo họ quét dọn nhà đi, nói thật là quá bẩn.
"Một đám, đều không biết giúp một tay." Lưu Nguyên tức giận.
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận mình sai, "Đều tại ngươi không tốt, cả ngày chỉ chiều mấy đứa trẻ."
Chu Quyên tức, đương nhiên bà cũng không thừa nhận mình sai, "Sao lại là ta sai."
"Lúc trước ta đã nói, không muốn để Lưu Văn một mình làm hết, kết quả ngươi không phải nói, nàng học không giỏi, không bằng bắt nàng làm việc."
"Kết quả hiện tại nàng không kiếm sống, Viên Triêu bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện phải làm." Chu Quyên không giận sao?
Bà đương nhiên giận, nhưng còn có cách nào, mấy đứa trong nhà đều đã quen thói quen này.
"Bọn chúng chưa từng nghĩ đến chuyện phải về nhà làm việc." Chu Quyên dù rất coi trọng Lưu Viên Triêu bọn họ, nhưng cũng không chịu nổi tình hình hiện tại là thế này.
Chu Quyên thực ra những ngày này cũng đang cân nhắc một việc, đó là làm sao để Lưu Văn chăm sóc họ.
Đúng, không sai, vẫn là muốn Lưu Văn chăm sóc họ.
Trước cảm thấy bọn họ có tiền, thuê bảo mẫu chăm sóc cũng sẽ tốt.
Kết quả lại bị tát vào mặt, tiền lương bảo mẫu không thấp cũng đành, việc họ làm khiến Chu Quyên các loại không vừa mắt.
Nhưng làm sao để Lưu Văn đồng ý chăm sóc họ, Chu Quyên biết thật không phải là chuyện dễ.
Những ngày này lão bà bà cũng đã nghĩ rất nhiều, thật sự đã nghĩ ra một cách.
Lưu Nguyên lại không biết lão bà lại còn đang cân nhắc việc này, hắn vẫn còn đang ảo não.
"Đúng vậy, lúc trước nên để bọn chúng đều biết làm việc nhà, bọn chúng cũng phải làm."
"Nhưng hiện tại đều thế này rồi, còn có thể làm sao?" Lưu Nguyên vừa hối hận nhưng cũng đành vậy, "Cũng không thể không nể mặt mà đi cầu con bé kia chứ."
Nói đến đây, Lưu Nguyên không khỏi kéo giọng lớn, "Ta có thể nói cho ngươi, bảo ta đi xin lỗi, chuyện đó tuyệt đối không thể."
Thấy bà còn chưa mở miệng nói phải làm như thế nào, liền rất dứt khoát bày tỏ không sẽ cúi đầu nhận sai, Chu Quyên tức giận.
"Ngươi nghe ta nói đã, chuyện này phải giải quyết như thế nào, rồi hãy nổi giận với ta."
"Còn chưa nghe ta nói cụ thể phải làm sao, ngươi đã nhảy lên trước, như thế nào, rốt cuộc ngươi muốn ai chăm sóc." Chu Quyên cũng lười đôi co nhiều với Lưu Nguyên.
Lưu Nguyên thấy Chu Quyên tức giận, cũng biết bây giờ không phải lúc phát cáu, ý bảo bà nói cụ thể phải làm gì.
Xem như hắn nhượng bộ, nhưng đã quyết tâm, một khi quá đáng, hắn vẫn sẽ phản đối.
Là bạn đời của Lưu Nguyên, Chu Quyên làm sao không nhìn ra ý đồ của lão đầu.
Cũng biết một khi bà mở miệng, lão đầu nhất định sẽ nổi trận lôi đình, "Ta sẽ nói nội dung sau, ngươi hãy nghe hết lời ta nói, rồi ngươi hãy lên tiếng, không được nửa đường ngắt lời."
"Nếu không ta sẽ không nói, ngươi làm được không?" Ánh mắt chăm chăm nhìn Lưu Nguyên, như thể, nếu ông không đồng ý, bà sẽ không nói.
Lưu Nguyên nghe đến đây, biết tiếp theo Chu Quyên nói, chắc chắn hắn sẽ rất không vui, vừa muốn nói gì đó, nghĩ lại lời Chu Quyên, được thôi, hắn chỉ đành im miệng.
Chu Quyên biết trong lòng Lưu Nguyên chắc chắn không thoải mái, "Ý của ta là, chúng ta đưa tiền sinh hoạt hay không cũng không đả động được Lưu Văn."
"Con bé này so với trước kia nhẫn tâm hơn nhiều, ngươi xem chúng ta đã không biết nói bao nhiêu lần, hiện tại cuộc sống của chúng ta không tốt."
"Nhưng nó chỉ cười trừ, hoặc là kêu chúng ta tìm Viên Triêu bọn họ thương lượng, tóm lại là không chịu nói sẽ chăm sóc chúng ta."
Chu Quyên làm nền trước, để Lưu Nguyên có chút chuẩn bị tâm lý, tiếp theo mới đến trọng điểm bà muốn nói.
"Ta nghĩ nói thẳng với nó, phòng ở sau khi chúng ta trăm tuổi, sẽ để lại cho nó." Chu Quyên biết chỉ có vậy mới thật sự lay động được Lưu Văn.
Cái gì? Lưu Nguyên nghe xong Chu Quyên lại tính toán làm như vậy, lập tức nổi cáu.
"Ngươi, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
"Ngươi lại tính giao phòng ở cho đứa con bất hiếu đó, ngươi nghĩ thế nào, ta còn có hai đứa con trai, có hai đứa con trai có tiền đồ."
"Còn có ba đứa cháu trai lớn, nếu ta giao phòng ở cho Lưu Văn, ngươi bảo Viên Triêu bọn nó nghĩ thế nào."
"Còn nữa, đây là phòng của nhà họ Lưu, bằng cái gì lại cho nhà họ Chu." Theo Lưu Nguyên thấy, phòng ở phải để lại cho nhà họ Lưu.
"Ngươi cái gì cũng không đồng ý, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Chu Quyên cũng nóng.
"Chẳng phải không cho tiền sinh hoạt sao." Lưu Nguyên tức giận nói, "Ta nghĩ rồi, mỗi tháng cho nó một ngàn."
"Chỉ là tiền điện nước đều do nó thanh toán." Lưu Nguyên cảm thấy thế này đã là quá đủ rồi.
"Ngươi cảm thấy một ngàn là đủ?" Chu Quyên ai oán nhìn Lưu Nguyên, "Ngươi tưởng Lưu Văn chưa hỏi tiền lương bảo mẫu à?"
"Nó chắc đã sớm hỏi rồi, một tháng trả năm trăm."
"Lương bảo mẫu một tháng năm trăm, tiền điện nước tối thiểu cũng phải một trăm chứ, còn lại bốn trăm cho ăn uống?"
"Bốn trăm còn chưa đủ sao?" Lưu Nguyên hét lên, "Bây giờ mỗi tháng chúng ta mua đồ ăn cũng chỉ có hơn bốn trăm."
"Chẳng lẽ một nhà ba người chúng nó thật không bỏ ra một đồng sao?"
"Là con cái, chăm sóc cha mẹ là phải, bình thường bọn chúng đến thăm chúng ta, đều muốn mang đồ đến, cũng phải bỏ tiền chứ." Tóm lại Lưu Nguyên thà mỗi tháng cho một ngàn tiền sinh hoạt, cũng không muốn để lại nhà cho Lưu Văn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận