Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 726: Hiếu thuận nữ thay đổi 82 (length: 7954)

Lần này Lưu Văn muốn nói chuyện với Mạnh Sĩ Ân, về chuyện của hai vợ chồng bọn họ, cũng không cần làm lớn chuyện.
Vả lại, dù hắn đã ly hôn, nhưng Mạnh Phi theo hắn thì hắn cũng phải có trách nhiệm chăm sóc con trai.
Nhưng mà nghe những lời Mạnh Phi nói trước đó, cộng thêm chờ đến hơn tám giờ vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Sĩ Ân, Lưu Văn đã chờ đến sốt ruột.
Cô cáo biệt Mạnh Phi, dặn hắn chú ý cửa nẻo rồi rời đi.
Sau khi lên xe, Lưu Văn bực tức nói: "Ta chưa từng thấy ai như Mạnh Sĩ Ân."
"Cái gì trung hậu thật thà, toàn đồ bỏ." Lưu Văn thật không nhịn được mà chửi.
Chu Hiên khởi động xe rồi lái đi, nghe Lưu Văn lải nhải không ngừng, nghĩ đến chuyện vừa rồi, có cần phải giận đến thế không?
Nhưng hiện tại hắn không dám hỏi, nhỡ Lưu Văn còn chưa xả hết giận thì sao.
Mãi đến khi Lưu Văn ngừng lại, Chu Hiên mới nói: "Hôm nay ngươi hơi kích động, chẳng phải chuyện của nhà họ Mạnh sao?"
Dù sao chuyện của Mạnh Phi, hay việc lấy tiền Lưu Hồng cho em gái dùng, đều là chuyện trong nhà, Lưu Văn không có quyền gì mà can thiệp.
"Sao lại là chuyện nhà họ Mạnh." Lưu Văn vốn dĩ tâm tình đã khá hơn chút, kết quả nghe Chu Hiên nói vậy thì lại không nhịn được.
"Ngươi không biết ta tức giận vì cái gì." Cô bực dọc kể lại chuyện hôm nay Mạnh Phi đến đây, quá trình cô trao đổi với Mạnh Sĩ Ân, cả những lời Mạnh Phi và Chu Minh nói chuyện phiếm.
"Ngươi xem, nếu không phải thằng ngu kia nói mấy chuyện đó trước mặt Mạnh Phi thì nó làm sao cứ gặng hỏi Tiểu Minh về chuyện bố mẹ ly hôn thì phải làm thế nào, nếu ba ngoại tình thì sao."
"Ta cám ơn hắn quá, cám ơn hắn cho Tiểu Minh phòng hờ." Lưu Văn lại một lần nữa nổi giận chửi bậy.
Chu Hiên không ngờ lại còn có chuyện như vậy, thật là há hốc mồm: "Hắn... hắn sao có thể thế được."
"Hắn còn chuyện gì mà không dám." Lưu Văn nén giận nói: "Ta dù sao cũng mặc kệ, về sau không còn Lưu Hồng nữa, với chút lương ít ỏi của hắn, hai cha con dùng tiền ở đâu ra."
"Tiền trợ cấp của cha mẹ hắn cho con gái còn không đủ, ta xem Mạnh Sĩ Ân lo cho em gái hay cho con trai."
"Để bọn họ tự đấu nhau đi."
"Vốn dĩ ta nghĩ dù gì Mạnh Phi cũng còn là đứa trẻ, tuổi còn nhỏ mà phải đối diện với chuyện này cũng là gánh nặng không nhỏ."
Lời hay thì ai chẳng biết nói, Lưu Văn có thể nói là rất hào phóng: "Nhưng bây giờ ta, ta không muốn bận tâm nữa."
"Ta vốn cảm thấy đối phương không dễ dàng, kết quả có khi người ta lại xem ta là kẻ ngốc."
"Hồi trước nghe ngóng về chuyện du học, hắn hỏi chúng ta sao mà biết, ta bảo là bỏ tiền nhờ người nghe ngóng."
"Kết quả hắn oán thán một câu, bảo là Tiểu Minh có số hưởng, có người hỗ trợ nghe ngóng, rồi lại không có ai giúp hắn nghe ngóng."
"Hắn tính làm gì, tính để chúng ta đi giúp hắn nghe ngóng à?"
"Hắn chẳng phải là không có tiền đi nước ngoài học rồi sao, chẳng phải đã từ bỏ rồi sao? Sao lại còn nói ra câu đó."
"Người đã bỏ rồi thì chỉ nghe ngóng tình hình các trường đại học trong nước thôi chứ."
"Có phải hắn cảm thấy hắn đáng thương, nhà ta điều kiện tốt, có thể cho Tiểu Minh ra nước ngoài học, mà lại mang thêm cả hắn nữa thì cũng không vấn đề gì?"
Lưu Văn cảm thấy Mạnh Phi có lẽ là đã quyết định như vậy.
Cái gì? Phân tích của Lưu Văn làm Chu Hiên giận đến sắp chết, "Ta móc tiền ra cho hắn đi du học?"
"Chẳng lẽ trên mặt ta khắc chữ 'oan đại đầu' à?"
"Lúc trước hắn...mẹ hắn còn chê ta là ăn mày, ta không nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa là may lắm rồi."
"Không đúng, xem cách hành xử của bọn họ, rõ ràng ta và Lưu Hồng không qua lại, vậy mà hắn cứ phải kể chuyện này với Mạnh Phi."
"Sao vậy, bây giờ hắn giả bộ đáng thương ở cơ quan, diễn riết thành quen, cảm thấy hắn đáng thương nên chúng ta phải giúp một tay sao?"
"Sao mặt hắn dày dữ vậy."
"Ta có tiền, dù là cho không thì ta cũng không cho bọn họ."
Chu Hiên dù rất tức giận, nhưng tốc độ lái xe vẫn rất cẩn thận, vì lái xe an toàn là trên hết.
"Đúng đúng đúng." Lưu Văn không ngừng gật đầu: "Chúng ta không nên mềm lòng."
Chu Hiên ừ một tiếng: "Cũng không biết hôm nay Tiểu Minh, trong lòng sẽ thấp thỏm thế nào."
"Ngươi nói chuyện của Lưu Hồng, có nên nói với Tiểu Minh không..." Chu Hiên chỉ lo Mạnh Sĩ Ân vì bất mãn với Lưu Hồng mà muốn trả thù nhà họ Lưu.
Chu Hiên biết, bọn họ bình thường không qua lại với nhà họ Lưu nhiều, điểm yếu mà Mạnh Sĩ Ân có thể nghĩ đến cũng chỉ có vậy.
Lưu Văn trước đó cũng đang nghĩ chuyện này, nhưng vì muốn được Chu Hiên đồng ý nên cô chưa nói với Chu Minh.
Bây giờ Chu Hiên đã đồng ý, theo ý Lưu Văn: "Hay là nói luôn hôm nay, không thì để sau đi?"
Không ai biết Mạnh Sĩ Ân từ đâu xuất hiện, đến lúc đó bọn họ lại bị động.
Dù có hơi chậm, Chu Hiên sau khi suy tính một chút vẫn đồng ý.
Khi hai người về đến nhà thì đi xem Chu Minh có nghỉ ngơi không, thấy nó vẫn đang làm bài tập.
"Tiểu Minh, chúng ta nói chuyện được không?" Chu Hiên ngồi xuống.
Chu Minh vẫn làm bài tập: "Con còn hai câu nữa thôi, xong ngay đây."
"Có phải muốn hỏi chuyện dì hai muốn đào góc tường của mẹ không?" Chu Minh đã thấy Mạnh Phi có nhiều điểm không thích hợp, cứ hỏi về chuyện Chu Hiên lỡ ngoại tình, nhất định phải bắt nó nói về chuyện bố mẹ ngoại tình.
Nó biết Mạnh Phi có lẽ biết chuyện gì đó, đoán chắc không thể là Lưu Hồng tự nói ra, mà có thể là do Mạnh Sĩ Ân nói.
Nó biết nếu không có gì bất ngờ thì Lưu Văn và Chu Hiên cũng sẽ tìm nó nói chuyện, xem đi, giờ tìm nó rồi, chứng tỏ nó suy đoán không sai.
Trời, Lưu Văn không ngờ con trai mình lại thẳng thắn như vậy, "Con đoán được rồi à?"
"Con có lần đi vệ sinh ban đêm nghe được hai người nhắc đến." Chu Minh bình tĩnh nói.
Ôi chao, Lưu Văn và Chu Hiên không ngờ Chu Minh lại nghe được cuộc trò chuyện đêm khuya của bọn họ, đó là chuyện từ rất lâu rồi, đứa nhỏ này vậy mà đã sớm biết, rồi không có bất kỳ phản ứng nào.
"Lúc trước con nghe được bọn ta nói chuyện này, con nghĩ như thế nào?" Lưu Văn rất tò mò về phản ứng đầu tiên của Chu Minh.
Chuyện này à, Chu Minh rất thẳng thắn: "Con quên rồi."
"Dù sao cũng là chuyện không thành công, có gì mà phải nhớ."
"Hơn nữa con tin bố con, chắc không đến nỗi để ý đến dì hai." Chu Minh tiện thể không quên tâng bốc vợ chồng Lưu Văn.
"Bố con là người có ý chí kiên định, làm sao dễ dàng dao động lập trường."
"Mẹ con thì xinh đẹp, có quan hệ tốt hơn dì hai, lại còn kiếm tiền giỏi."
"Con tin bố con, bố con nhất định sẽ không dễ dàng bị dì hai lừa gạt."
"Xem đi, dì hai có phải là không thông đồng được với bố con nên mới đi tìm thằng ngu kia không." Chu Minh cảm thấy người đàn ông hiện tại đang ở cùng Lưu Hồng thật là xui xẻo, lại bị bà ta quấn lấy.
Thằng ngu? Nó đang nói Dương Dũng Lợi sao? Lưu Văn và Chu Hiên không nhịn được bật cười, chắc chỉ có nó mới gọi người kia là thằng ngu.
"Người ta không có ngốc đâu, người ta có thể là ông chủ lớn, công ty còn lớn hơn công ty của bố con không biết bao nhiêu lần ấy." Chu Hiên thật sự không dám tưởng tượng, nếu công ty của hắn có quy mô như vậy thì việc làm ăn sẽ tốt cỡ nào.
"Đến lúc đó con đi du học thì đừng quan tâm đến việc trường có cấp học bổng hay không."
Những trường cấp học bổng thì lựa chọn không được nhiều, một khi tiền bạc của họ đủ thì chỉ muốn chọn trường mình thích, còn lại thì không cần quan tâm nữa.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận