Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 680: Hiếu thuận nữ thay đổi 36 (length: 8523)

Chu Quyên vốn dĩ cho rằng phòng ở cũng đương thành thẻ đánh bạc sau, Lưu Văn hẳn là sẽ đồng ý, kết quả không có nghĩ đến Lưu Văn thế nhưng tiếp tục từ bỏ.
Lưu Anh Hào suy nghĩ một chút, cùng Giản Mỹ Nghiên đơn giản mà lại tốc độ thương lượng một chút sau, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Viên Triêu, "Đại ca, ngươi chiếu cố cha mẹ sao?"
Hỏng bét, Lưu Viên Triêu biết hắn lo lắng nhất sự tình, cuối cùng đã xảy ra, làm sao xử lý?
Cho dù là Lưu Hồng đưa ra chiếu cố nhị lão, Lưu Viên Triêu đều có thể có biện pháp, làm Lưu Nguyên phu thê ngược lại đồng ý đem phòng ở lưu cho hắn.
Nhưng là đổi thành Lưu Anh Hào nói, đồng dạng là con trai, đồng dạng có cháu trai, hơn nữa hắn cũng biết Lưu Nguyên phu thê kỳ thật là yêu thích Lưu Anh Hào.
Một khi thật sự để Lưu Anh Hào chiếu cố nhị lão, có thể nói phòng ở thật sự sẽ rơi vào tay Lưu Anh Hào, còn có tiền tiết kiệm của cha mẹ, rất lớn khả năng cũng sẽ bị Lưu Anh Hào lấy đi.
Làm sao xử lý? Vì sao lại biến thành thế này, Lưu Viên Triêu cho tới bây giờ không nghĩ đến, hắn cho rằng nhất định sẽ thuộc về hắn đồ vật, thế nhưng cũng sẽ tan thành mây khói.
Lưu Nguyên phu thê nghe được Lưu Anh Hào chủ động đưa ra sẽ chiếu cố bọn họ, cũng là không khỏi thở phào, mặc dù Lưu Văn không chiếu cố bọn họ, còn có con trai.
Lưu Nguyên mặc dù có hơi thất vọng, không phải Lưu Viên Triêu chủ động đưa ra chiếu cố bọn họ, có thể đổi thành Lưu Anh Hào cũng không có việc gì, đây cũng là con cháu nhà họ Lưu, phòng ở vừa vặn cũng là lưu cho hắn.
Lưu Nguyên lập tức cả người đều buông lỏng xuống, cảm thấy không cần phải xem sắc mặt Lưu Văn mà hành động, nói chuyện lập tức cũng liền không khách khí.
"Hừ, có người không muốn chiếu cố ta, không có việc gì, ta còn có con trai." Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, bất quá đều biết nói là Lưu Văn.
Lưu Văn cười cười, "Có người chiếu cố là tốt rồi." Cũng không biết tính khí của Lưu Nguyên như vậy, Lưu Anh Hào phu thê có thể gánh vác được không.
Lưu Văn cũng sẽ không cảm thấy, từ con gái con rể chiếu cố chuyển sang con trai con dâu chiếu cố, thái độ của Lưu Nguyên có thể biến tốt.
Lưu Viên Triêu càng nghĩ càng thấy không thể để cho Lưu Anh Hào phu thê chiếu cố Lưu Nguyên phu thê, muốn cùng Phương Mỹ Trân thương lượng.
Nhưng là cũng biết xác suất nàng sẽ đồng ý không cao, nhất định lại là không ngừng hỏi cha mẹ nàng làm sao xử lý.
Đồng dạng là chiếu cố người già, một bên là cái gì đều không đào tiền, càng không có nhà bố mẹ vợ.
Một bên là có thể đưa tiền, cho nhà cha mẹ phòng ở, nên làm thế nào lựa chọn, ngốc tử cũng biết nên làm cái gì.
Lưu Viên Triêu liếc mắt nhìn Phương Mỹ Trân, cái sau biểu tình lập tức không phải rất dễ nhìn, nàng thầm nghĩ không ổn, vừa mới chuẩn bị lên tiếng ngăn cản.
"Cha mẹ, ta cảm thấy vẫn là ta chiếu cố các người, rốt cuộc ta là trưởng tử."
"Hơn nữa trước đây ta lại chiếu cố cha mẹ của Mỹ Trân lâu như vậy, kết quả đến phiên cha mẹ ta, ta lại không có chiếu cố, như vậy là tính cái gì?"
Lưu Viên Triêu biết thật để Lưu Anh Hào chiếu cố Lưu Nguyên phu thê, không kể tiền tài tổn hại, thì danh tiếng cũng sẽ thay đổi không hay.
Lưu Văn biết chỉ cần nàng không hé răng, tuyệt đối có người sẽ đứng ra tranh giành phòng ở.
Lưu Anh Hào thân là con trai út, đối với Lưu Viên Triêu căn bản có rất nhiều bất mãn, đồng dạng sinh con trai, dựa vào cái gì hắn cũng chỉ có thể lấy tiền.
Đặc biệt là đời sau giá nhà một đường tăng cao, căn nhà nhỏ này dưới danh nghĩa Lưu Nguyên phu thê, đã sớm vượt qua cả triệu, đổi thành ai cũng sẽ động tâm.
Lưu Nguyên rất hài lòng Lưu Viên Triêu cũng đứng ra tỏ vẻ sẽ chiếu cố bọn họ, "Tốt tốt tốt."
"Ta biết các con của ta vẫn là thực hiếu thuận." Lưu Nguyên kích động nói, còn cố ý liếc mắt nhìn Lưu Văn.
Ý bảo nàng không chiếu cố người già, nhưng có người sẽ nguyện ý chiếu cố bọn họ, còn trực tiếp là hai con trai chiếu cố bọn họ.
Xem Lưu Nguyên phu thê rất là hưng phấn, Lưu Văn cười cười, "Cha mẹ, nếu đại ca cùng Anh Hào đều nguyện ý chiếu cố các người, vậy ta an tâm, ta còn có việc, đi trước."
Có người chiếu cố cũng tốt, để bọn họ cũng thể nghiệm một chút chiếu cố người già không dễ dàng, lúc trước nguyên chủ chiếu cố Lưu Nguyên phu thê thời điểm, những người này có thể không ít khoa tay múa chân, nói Lưu Văn sao chiếu cố không tốt.
Hiện tại đổi thành bọn họ chiếu cố, nghĩ hẳn là sẽ chiếu cố càng tốt.
Là một người có giáo dục, Lưu Văn là tuyệt đối sẽ không nhảy ra nói họ chiếu cố như thế nào không tốt, tránh để họ nói, ngươi nói chúng ta chiếu cố không tốt thì ngươi tới chiếu.
Lưu Văn căn bản không tin Lưu Viên Triêu và Lưu Anh Hào có thể chiếu cố tốt Lưu Nguyên phu thê, có lẽ không quá vài tháng, bọn họ sẽ oán trách lẫn nhau.
Về phần Lưu Nguyên phu thê sẽ lựa chọn ai chiếu cố, nghĩ cũng biết là ai, rốt cuộc bọn họ xem trọng nhất là con trai trưởng đều lên tiếng muốn chiếu cố họ, sao họ có thể không nể mặt con trai trưởng.
Lưu Văn cũng tin tưởng lựa chọn của họ nhất định sẽ làm Lưu Anh Hào rất thất vọng, cảm thấy họ bất công.
Thật sự rất mong chờ ngày tháng sau này nhà họ Lưu gà bay chó chạy, nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Phương Mỹ Trân muốn tức chết, nàng vẫn luôn cho rằng giữa vợ chồng họ gặp chuyện gì cũng đều có thương có lượng, kết quả lại bị đánh vào mặt, chuyện lớn như vậy, cũng không có thương lượng với nàng.
Nàng thật nhịn rất lâu, mới có thể kìm nén sự bất mãn trong lòng xuống, nhưng mà tiếp tục ở lại chỗ này, nàng thật sự không làm được.
Đứng phắt dậy, "Cha mẹ, Viên Triêu, ta đột nhiên nhớ ra, ta còn có chút việc phải xử lý, ta đi trước."
Lưu Viên Triêu biết hành động của mình sẽ làm cho Phương Mỹ Trân không vui, nghĩ chờ trở về sau lại cùng nàng giải thích một chút.
Kết quả không ngờ Phương Mỹ Trân lại không nể mặt bọn họ như vậy, nói trở mặt liền trở mặt, làm Lưu Viên Triêu lập tức cảm thấy đây là không nể mặt hắn.
"Ngươi có việc, sao ta không biết." Lưu Viên Triêu cũng bực mình.
"Ngươi làm gì, ta đều không biết, việc của ta, sao ngươi biết được." Phương Mỹ Trân biết không thể tức giận, nhưng mà xem Lưu Viên Triêu căn bản không thấy mình có sai, nộ khí trong lòng nàng là kìm không được.
Oa, Lưu Văn không nghĩ đến mình cũng chỉ hơi chậm một bước rời đi, vậy mà lại thấy được chuyện vui như vậy.
Vào lúc Lưu Viên Triêu lên tiếng, Lưu Văn đã vô ý thức nhìn về phía Phương Mỹ Trân, là cảm thấy nàng sẽ bùng nổ.
Nhưng mà nghĩ nghĩ rất có thể nàng sẽ về nhà làm ầm ĩ, kết quả không nghĩ tại ngay tại đây đã nháo lên.
Lưu Văn biết đây là muốn làm to chuyện rồi, Lưu Viên Triêu là người trọng sĩ diện, cảm thấy không kể công việc hay gia đình, đều nắm rất tốt, trong nhà lại càng do hắn làm chủ.
Kết quả hiện tại phản ứng của Phương Mỹ Trân, chẳng phải là đang hung hăng đánh vào mặt Lưu Viên Triêu sao?
Lưu Văn vội nhìn sang Lưu Viên Triêu, được rồi, người này đã tức đến mặt trắng bệch.
Lưu Anh Hào phu thê kia thì vẻ mặt cười trộm, dù sao hạ tràng của Lưu Viên Triêu, bọn họ thật không thể so với vị trưởng tử nhà họ Lưu này, kết quả không ngờ Lưu Viên Triêu phu thê vậy mà lại nháo nội bộ, sao không khiến người ta nghĩ xem kịch vui.
Về phần Lưu Hồng phu thê, ngại quá, bọn họ hiện tại đang lâm vào thế giới riêng của mình, đặc biệt là Mạnh Sĩ Ân, sau khi bị Lưu Văn cho một đả kích, đến hiện tại vẫn chưa phục hồi lại được.
Lưu Viên Triêu cho rằng hắn đã nói vậy rồi, Phương Mỹ Trân ít nhất cũng nên thuận theo lời hắn, dù có việc cũng nói không nên lời đi làm, kết quả không nghĩ người này lại còn đối chọi lại.
"Ngươi thái độ gì vậy, ta nói cho ngươi, ngươi trở về phải giải quyết công việc cũng được, bảo bố mẹ ngươi dọn đi."
Tuy rằng nơi này cũng có thể ở được, nhưng là cả nhà bốn người họ chuyển đến đây ở, căn bản ở không vừa, không bằng chuyển đến nhà mình.
Đây là muốn đuổi cha mẹ của Phương Mỹ Trân đi? Chẳng lẽ đây là sự quyến rũ của căn nhà? Lần trước Lưu Viên Triêu không khẩn trương, là vì biết căn nhà vẫn sẽ thuộc về hắn, nhưng hiện tại biết nhà này rất có khả năng không phải là của hắn thì liền trở mặt.
Bất quá Phương Mỹ Trân có thể chấp nhận được không? Lưu Văn nghĩ cũng biết, việc này là tuyệt đối không thể nào.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận