Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 121: Cữu cữu là đại lão 22 (length: 8167)

Hoắc Quang tiến vào phòng Lưu Văn, liền thấy nha đầu nhỏ đang ở trước bàn đọc sách, nghiêm túc đọc sách.
Mặc dù Lưu Văn là một đứa trẻ tám tuổi, nhưng thật sự rất hiểu chuyện, có thể học tập cả ngày, chỉ cần sắp xếp bài vở, liền sẽ an tĩnh ngồi ở bàn nhỏ đọc sách nghiêm túc.
Cũng ngồi ở một bên học tập Dương Hải, cũng không chăm chỉ học bằng Lưu Văn.
Hoắc Quang nghĩ đến lời lão sư nói hôm nay, hắn nói Tiểu Văn là đứa trẻ thông minh, thực lực thật sự, hẳn là mạnh hơn so với những gì nàng hiện tại biểu hiện, hẳn là có giấu giếm điều gì.
Hắn không hiểu vì sao Tiểu Văn che giấu, rốt cuộc chỉ có bốn người bọn họ, vì sao nàng còn muốn cẩn thận như vậy.
Hoắc Quang thật không hiểu, cũng không biết nên thế nào giải thích với sư phụ, nghĩ đến một đứa trẻ rõ ràng không lớn, vậy mà trong hoàn cảnh này, đều có thể cất giấu toàn bộ đồ trang sức và tiền của cha mẹ.
Hoắc Quang thật rất muốn biết, Lưu Nghị phu thê đã dạy dỗ Lưu Văn như thế nào, nếu không, làm sao nàng nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể tự kiềm chế như thế.
"Cữu cữu.." Lưu Văn thấy từ khi vào nhà đến giờ, Hoắc Quang không nói tiếng nào, cứ nhìn chằm chằm vào nàng, luôn cảm thấy có chút bất an.
Nàng không hiểu chuyện gì, tại sao Hoắc Quang cứ nhìn nàng, lẽ nào nàng làm gì đó sai, để hắn phát hiện?
Chắc là không biết chứ, rõ ràng trước đó bọn họ cũng không tiếp xúc mà, hẳn là sẽ không phát hiện bất hợp lý.
Hoắc Quang muốn nói nghỉ ngơi sớm một chút, rốt cuộc mỗi ngày hơn sáu giờ đã phải thức dậy, bây giờ sắp đến tháng mười hai, mùa đông ở kinh thành, thật sự rất lạnh, không chỉ đối với hắn là thử thách, đối với Tiểu Văn cũng là một thử thách.
Nhưng lời đến miệng lại thay đổi, "Tiểu Văn, ta là cữu cữu của ngươi."
"Cữu cữu ruột của ngươi, ta cũng chỉ có một người thân là ngươi."
"Tuy ta không thể cho ngươi cuộc sống tốt đẹp như thế nào, nhưng tối thiểu sẽ không để ngươi chịu ủy khuất, ngươi không cần phải luôn cẩn thận như vậy."
Đúng, chính là quá cẩn thận, trước kia ở trong thôn, thỉnh thoảng còn có thể cùng bạn bè trong thôn đi chơi, nhưng sau khi đến kinh thành, Hoắc Quang phát hiện Lưu Văn vậy mà không muốn làm quen với các bạn nhỏ.
Nếu nói vì mỗi ngày đi sớm về tối theo hắn lên xuống ca, nên không thể cùng bọn trẻ trong khu chơi đùa, vậy ở gần trạm thu phế phẩm, cũng có khu dân cư, sao không thấy đi tìm bọn chúng chơi đùa?
Mỗi ngày theo hắn lên xuống ca, về nhà thì trò chuyện cùng Dương nãi nãi, về đến nhà thì đọc sách, đến trạm phế phẩm cũng là đọc sách, thỉnh thoảng tập thể dục, cũng là nhân lúc không có ai, đi ra ngoài tập vài động tác duỗi tay duỗi chân, sau đó lại về phòng đọc sách tiếp.
Có thể nói còn nghiêm túc hơn Dương Hải nhiều, thằng nhóc đó thì không ngồi yên, giống như dưới mông có kim châm vậy.
À, cẩn thận quá à? Lưu Văn không ngờ Hoắc Quang lại nói vậy, "Ta không có mà."
"Tuy rằng ta yêu cầu đối với ngươi có chút cao, nhưng ngươi cũng đừng lo, cứ từ từ từng bước mà học." Hoắc Quang tuy sớm trưởng thành, nhưng hắn không mong Lưu Văn sớm trở thành người lớn như vậy.
"Ngươi còn có cữu cữu, thật đó, tuy cữu cữu kiếm tiền không nhiều lắm, nhưng cũng đủ duy trì chi tiêu sinh hoạt cho hai chúng ta." Thực tế thu nhập của Hoắc Quang không chỉ có bề ngoài như vậy.
Bất kể lúc nào, người thông minh đều rất nhiều, đừng tưởng rằng thời điểm này, ở trạm phế phẩm có thể lấy được đồ tốt, rất nhiều đã bị người có mắt thu hết rồi.
Thỉnh thoảng nhặt được đồ bỏ sót cũng là thu nhập không tồi, nhưng là ngẫu nhiên nhặt được thôi, cũng đã khiến Hoắc Quang hài lòng lắm rồi.
Tuy bây giờ không thể đem ra tiêu thụ, sau này đợi tình hình ổn định, cũng có thể xem như của gia truyền.
Đồ vật không thể biến thành tiền, xem như không có được tiền, nhưng tối thiểu nếu mua, chẳng phải phải lấy tiền ra, cho nên coi như là kiếm lời.
"Cữu cữu, ta có tiền." Tuy Hoắc Quang nói sẽ không dùng đến tiền và đồ trang sức của Lưu Nghị phu thê để lại, nhưng nàng có tiền trợ cấp mà.
"Số tiền đó, ngươi cứ giữ lấy." Hoắc Quang đã nghe ngóng qua, mỗi tháng hình như được mười đồng, tuy không nhiều, nhưng đủ để nuôi Tiểu Văn.
Nhưng Hoắc Quang không định dùng số tiền này, "Sau này Tiểu Văn lớn, cần tiền nhiều hơn."
Con gái lớn lên, muốn mặc quần áo đẹp, còn dùng kem dưỡng da các kiểu, đừng hỏi hắn một kẻ độc thân vì sao lại biết.
Hỏi thì là do thỉnh thoảng anh sẽ mua đồ cho Hoắc Tư Kỳ rồi gửi bưu điện cho cô ấy.
"Không sao, vậy sau này đưa cho ta." Lưu Văn kiên trì muốn đưa cho Hoắc Quang, "Chúng ta là người một nhà, ta có tiền, không thể dùng toàn tiền của cữu cữu được."
"Cữu cữu cũng sắp hai mươi rồi, mấy năm nữa thôi là cưới vợ rồi."
Lưu Văn nghĩ đến Hoắc Tư Kỳ thỉnh thoảng sẽ thảo luận chuyện hôn sự của Hoắc Quang với Lưu Nghị, tiếc rằng cô là chị cả, cũng không có cách nào giúp em trai chuyện cưới vợ.
Lảm nhảm nhiều, nguyên chủ cũng nhớ lại, hình như đến khi kiếp trước Hoắc Quang mất, anh vẫn chưa kết hôn.
Tuy không biết vì sao Hoắc Quang không kết hôn, nhưng Lưu Văn biểu thị, tóm lại lần này nhất định phải để Hoắc Quang kết hôn, nàng muốn làm tỷ tỷ.
Muốn được chăm sóc em trai hoặc em gái giống như Hoắc Quang chăm sóc mình, gen thông minh như vậy, không thể lãng phí được.
Điểm quan trọng là trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Lưu Văn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, đặc biệt là mỗi lần nghe thấy tiếng của Dương Hải vọng ra từ nhà Dương, đều thấy đặc biệt náo nhiệt.
Ngược lại nhà mình, thật quá yên tĩnh, thường thì nàng ở trong phòng đọc sách hoặc nghỉ ngơi, còn Hoắc Quang thì ở trong phòng sách của anh hoặc đánh cờ.
Vẫn luôn biết sư phụ của Hoắc Quang không phải người tầm thường, chính là không nghĩ đến lại lợi hại như vậy.
Hiểu đánh cờ, còn biết chơi đàn, lại là loại cổ cầm, tuy thỉnh thoảng mới gảy một khúc, nhưng cũng làm Lưu Văn chấn động.
Còn chưa nói đến việc viết chữ thư pháp đẹp, còn biết cả vẽ tranh phong cảnh các kiểu.
Về phần thái sư phụ có còn tài nghệ lợi hại hơn không, Lưu Văn không biết, dù sao những thứ trước mắt đã đủ làm nàng rung động rồi, cũng nhận ra sâu sắc thư hương thế gia là yêu cầu cao đến mức nào.
Lưu Văn cảm thấy Hoắc Quang siêu cấp lợi hại, vậy mà trong mắt sư phụ, lại có thể xem là một khúc gỗ mục, mỗi lần nghe thái sư phụ nói Hoắc Quang như vậy, nàng cùng Dương Hải đều sẽ cố gắng đọc sách, cả hai run rẩy cả người.
Lúc đó, hai người đều cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, cố gắng không để người kia phát hiện, nếu không, sẽ đích thị là đồ bỏ đi của đồ bỏ đi.
Lưu Văn nghĩ đến bắt đầu từ tuần sau, nàng và Dương Hải đều phải học thêm, bởi vì thái sư phụ cảm thấy chữ của hai người bọn họ, thật quá xấu, mỗi lần lão gia tử xem đến đều nhíu mày.
Buổi chiều hôm nay đã đề cập đến chuyện này, dù sao bút mực thì có sẵn, về phần giấy luyện chữ, thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Ở trạm phế phẩm có rất nhiều báo cũ, trực tiếp luyện chữ lên đó là được, không cần mua giấy Tuyên.
Lưu Văn không lo lắng về việc mỗi ngày có thêm bài tập, rốt cuộc luyện chữ lớn, cũng giúp mình viết ra chữ đẹp.
Điều nàng lo lắng là, đây là khởi đầu, có khi nào đến cầm kỳ họa đều được đưa vào thời khóa biểu, yêu cầu bọn họ đi học không?
Nếu thật là vậy, thì chẳng phải đào tạo nàng trở thành một tiểu tài nữ, dù không phản đối việc trở thành một tiểu tài nữ.
Nhưng vấn đề lớn nhất là, làm tiểu tài nữ cũng không dễ dàng, phải học quá nhiều thứ, áp lực rất lớn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận