Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 773: Tuyệt thế hảo khuê mật 29 (length: 8188)

Đuổi đi tiếp Lưu Vân Lưu Văn, nếu như biết bày tỏ ý tưởng, nhất định sẽ nói, đúng, nàng chính là dạng người như vậy.
Đối với nàng mà nói, nếu như một hai phải tìm đường lui để từ chức, thì khả năng sẽ không từ chức.
Nàng muốn chính là không có bất kỳ đường lui nào, như vậy mới có thể dũng cảm tiến tới.
Khi nàng đến trường Lưu Vân, từ xa đã thấy nàng đang ở cửa chờ.
"Sốt ruột chờ sao." Lưu Văn lái xe đi đến.
Lưu Vân lắc đầu, "Không có, ta cũng vừa mới nói chuyện xong với thầy."
Nói chuyện với thầy? Phản ứng đầu tiên của Lưu Văn là có chuyện gì sao?
Nhưng ngẫm lại, chắc không có vấn đề lớn, nếu không, chắc thầy đã trực tiếp tìm nàng.
"Thầy hỏi ta hè này có tiếp tục học lớp toán không." Lưu Vân cảm thấy học ở lớp bổ túc thực sự học được rất nhiều, có thể thì nàng hy vọng có thể tiếp tục học tiếp.
Nhưng nhớ đến việc bọn họ sắp về thăm ông ngoại, nhà đang muốn sửa chữa, giờ còn đi học thêm nữa thì nàng lo tiền không theo kịp.
Đặc biệt nếu Lưu Văn không kiếm được việc, chẳng phải là sống bằng tiền tiết kiệm sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Vân theo bản năng nói, "Mẹ, con không muốn đi học nữa."
Không muốn đi học lớp toán? Rõ ràng trước đây con bé này mỗi cuối tuần đi học lớp toán, tâm trạng vui vẻ thế cơ mà.
Mỗi lần đi học về, nàng đều hào hứng kể chuyện ở lớp, còn nói thầy khen nàng nữa.
Người ngốc cũng nhìn ra được con bé này, thực sự rất thích đi học lớp toán.
Còn lý do tại sao lại nói thế, nghĩ cũng biết, chẳng phải là thấy nếu nàng đi học thêm, gánh nặng cho nhà sẽ lớn lắm sao.
Vốn cho rằng không có Hồ Thiến xen vào gây chuyện, Lưu Vân sẽ không bỏ học lớp toán nữa, kết quả không ngờ loanh quanh nửa ngày, cuối cùng vẫn đi đến bước này.
Nhưng Lưu Văn bây giờ không phải là nguyên chủ, hơi khuyên ngăn đối phương, biết con bé đã quyết, cũng không nói nhiều, nên không đóng học phí tiếp.
Nhưng bây giờ thì sao, Lưu Văn sao đành lòng để một mầm non tốt như vậy từ bỏ hy vọng tiến lên của mình.
Nếu thật không có tiền, việc từ bỏ nâng cao bản thân thì cũng là bất đắc dĩ.
"Sao lại không học, con nghĩ là mẹ không đi làm thì nhà mình không có tiền à."
"Mẹ tuy là không đi làm, nhưng chẳng phải mẹ có thể làm thêm sao?"
"Thu nhập mỗi tháng cũng không đến nỗi không có."
"Hơn nữa mẹ vẫn sẽ ra ngoài tìm việc, mẹ không tin không tìm được việc."
"Chờ mẹ đi làm, mẹ nghĩ chắc chắn nhà mình sẽ có tiền, nhưng nếu con từ bỏ việc học tiếp, dù sau này mẹ có đưa tiền cho con học lại lớp nâng cao, con có nghĩ con còn có thể so với người ta không?"
Dù không thích nghe, đã không muốn đối diện tình huống, nhưng nghe Lưu Văn nói xong, Lưu Vân thật sự không nhịn được, òa khóc lên.
"Khóc cái gì." Lưu Văn không hiểu, lời nàng nói nặng lắm sao? Chẳng lẽ cảm động lắm sao?
Dù sao nàng thật không thấy, thật sự không hiểu, sao con bé lại sụt sùi.
"Con, con chỉ là thấy mẹ quá tốt." Lưu Vân biết mình không nên khóc lúc này, nhưng thực sự không thể dừng được.
"Con lo mẹ sẽ không cho con đi học lớp toán." Lưu Vân nói đến cuối câu thì đã hơi xấu hổ.
Lưu Văn bất đắc dĩ, "Mẹ thật không biết nên nói sao nữa."
"Mẹ đã nói với con rồi, vì nhà mình kinh tế không tốt, mà làm con không được học những chương trình con muốn học sao?"
"Đương nhiên, một vài yêu cầu quá đáng, như học lớp nghệ thuật chẳng hạn, mẹ không thể đáp ứng."
"Nhưng liên quan đến học tập, mẹ không thể không giúp."
"Con phải nhớ điều này, đối với một gia đình như nhà mình, không có quan hệ, không có kinh tế, muốn có cuộc sống tốt đẹp, thì chỉ có thể thông qua việc học."
"Con học cho giỏi, học một nghề có ích." Vốn Lưu Văn định nói thi vào một trường đại học tốt, nhưng nghĩ lại thì thôi.
Nói như vậy, sẽ gây áp lực rất lớn cho con bé.
Lưu Vân biết các bậc cha mẹ bình thường đều muốn con mình học giỏi, lúc nào cũng bảo phải học giỏi, cố gắng thi vào đại học tốt, sau này ra trường kiếm được việc tốt.
Nhưng Lưu Văn lại không hề nói muốn thi vào trường đại học tốt, thái độ khác hẳn những phụ huynh khác.
"Mẹ, sao mẹ không nói thi vào trường đại học tốt, Tiểu Lỵ nói mẹ nó hy vọng nó có thể thi đậu trường đại học tốt."
Con bé cũng biết suy nghĩ rồi, Lưu Văn cười, "Thi đậu đại học tốt, cũng là một con đường tắt để mình có cuộc sống tốt."
"Nhưng không có nghĩa là chỉ có thi đậu đại học tốt, mới có cuộc sống tốt."
"Muốn thành tài có rất nhiều đường tắt, con nắm vững một nghề, cũng có thể có cuộc sống tốt."
Lưu Vân cảm thấy Lưu Văn đang an ủi mình, thực ra là cảm thấy chắc gì mình đã thi được vào trường đại học danh tiếng, điều đó làm tâm trạng nàng không khỏi trùng xuống.
Dù đang đạp xe ở phía trước, không quay đầu nhìn Lưu Vân, nhưng nghĩ cũng biết, con bé chắc lại nghĩ quá nhiều rồi.
"Mẹ nói vậy, không phải không mong con thi đậu vào trường đại học danh tiếng, mà là không muốn gây áp lực quá nhiều cho con."
"Ba con khi còn sống luôn nói, không muốn kỳ vọng quá cao, như vậy gánh nặng quá lớn, dù làm tốt thế nào, nhưng phát hiện không đạt chuẩn một chút thì tâm trạng sẽ rất tồi tệ, rồi lại chẳng đoái hoài đến bản thân đã cố gắng như thế nào."
"Hạ thấp kỳ vọng, không có nghĩa là không cố gắng, mà là để con nhẹ nhàng ra trận."
"Mẹ biết Tiểu Vân, nhất định sẽ làm tốt nhất."
"Con nhất định sẽ cố gắng." Lưu Vân liên tục gật đầu, bày tỏ dù Lưu Văn không gây áp lực quá nhiều cho mình, nàng vẫn sẽ cố gắng hết sức.
"Nhưng dù cố gắng đến mấy, con cũng phải chú ý nghỉ ngơi."
"Con còn mấy năm nữa mới thi đại học, con mà giờ đã bắt đầu lao vào hình thức thi đại học thì mẹ thật lo khi con thi tốt nghiệp cấp ba thì sức có còn đủ không."
"Con đường thi đại học, ngoài việc con thông minh ra, thì sức khỏe cũng quan trọng, chỉ khi có sức khỏe thì con mới có hy vọng đạt được kết quả tốt."
Làm nhiệm vụ nhiều, Lưu Văn đã thấy không ít người, để có được kết quả thi đại học tốt, mà bỏ bê sức khỏe thế nào.
Lưu Văn cũng không muốn đến khi đó Lưu Vân không được khỏe, "Thế này đi, chờ nghỉ hè, mỗi ngày chúng ta dậy sớm chạy bộ."
"Chạy bộ?" Lời của Lưu Văn làm Lưu Vân ngạc nhiên ngơ ngác, muốn biết giữa mùa hè, vốn đã nóng, còn phải chạy bộ nữa chứ.
Lưu Vân nuốt nước miếng, nghĩ cách thay đổi ý định của Lưu Văn.
"Đúng, chạy bộ, giờ trời nóng, nên mình sẽ dậy sớm, năm giờ dậy, rửa mặt xong là mình đi chạy bộ, chạy một tiếng xong thì mua đồ ăn sáng về."
Cái gì? Mùa hè chạy bộ đã đành, năm giờ sáng dậy chạy bộ, dù sớm thì cũng không nóng lắm, nhưng vấn đề là sao nhất định phải chạy một tiếng, chẳng biết thế có sao không nữa?
"Con không chạy nổi." Lưu Vân nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.
"Không sao, từ từ rồi sẽ được, chạy chậm thôi, nói chung là để rèn luyện sức khỏe." Lưu Văn đã quyết thì sao mà để Lưu Vân tìm cớ được.
Rồi, Lưu Vân hiểu rồi, dù nàng có tìm lý do gì, tóm lại, chạy bộ là nhất định phải làm, nếu thế thì chi bằng thành thật chút vậy.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận