Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 92: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 92 (length: 8328)

Mặc dù không nghĩ đến hỏi Lưu Lượng sự tình, nhưng rốt cuộc Lưu Lượng chạy đến kinh thành đi tìm nàng, không thể làm như không có chuyện này a.
Lưu Văn tìm một thời gian gọi điện thoại về, Lưu Quý nghe được thông báo, nói Lưu Văn gọi điện thoại, liền biết hẳn là nói có liên quan đến sự tình của Lưu Lượng.
Địch Mẫn nghe xong là Lưu Văn gọi về, nhanh nhẹn nhảy lên, "Ta cũng muốn đi nghe điện thoại."
"Cần thiết phải hảo hảo nói chuyện cái nha đầu kia."
"Thật là từ trước đến nay chưa từng gặp qua người nhẫn tâm như vậy."
"Liền tính đối với ca ca của nàng có ý kiến, cũng không thể thật sự cái gì cũng không quản đi."
"Sao không nghĩ cho thân thể Tiểu Lượng." Địch Mẫn nghĩ đến lúc Lưu Lượng trở về sau, nói Lưu Văn đối đãi hắn quá đáng như thế nào, làm cho Địch Mẫn tức muốn chết.
Lưu Quý xem Địch Mẫn nổi giận đùng đùng, mặc dù hắn cũng rất tức giận Lưu Văn đối huynh đệ tỷ muội lạnh lùng như vậy.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể tức giận một hai, không nghĩ ra nên xử lý Lưu Văn như thế nào, rốt cuộc bây giờ không phải trước kia, mặc kệ bọn họ răn dạy nàng như thế nào, nàng có thể không để ý.
Mấy ngày này Lưu Quý không phải là không có cùng Địch Mẫn phân tích tình huống, rốt cuộc càng nghĩ muốn đi răn dạy đứa nhỏ kia, hơn nữa hắn luôn cảm thấy Lưu Lượng nói chưa hẳn đã là thật.
Về chuyện có nên tiếp tục tham gia thi đại học hay không, có thể nói nháo rất không vui vẻ, đối với đứa con trai mà trước kia coi trọng nhất này, Lưu Quý đã hối hận.
Trong mắt hắn, thật không có cần thiết vì một Lưu Lượng, mà cùng Lưu Văn nháo các loại không vui vẻ, nhưng không có cách nào, Địch Mẫn căn bản không nghe.
Lưu Quý muốn kéo Địch Mẫn, nhưng tốc độ của nàng kia quá nhanh, căn bản không ngăn được.
Địch Mẫn lao đến bên điện thoại, chờ Lưu Văn lại lần nữa gọi điện thoại đến.
Nghe điện thoại reo, Địch Mẫn ngay lập tức nắm điện thoại lên: Là Lưu Văn sao?
Được câu trả lời xác thực, Địch Mẫn lập tức răn dạy, mắng Lưu Văn muốn bao nhiêu lãnh huyết liền có bấy nhiêu lãnh huyết.
Tuy rằng thời điểm này đã qua giờ tan làm, nhưng còn có người vừa mới tan tầm trên đường về nhà, mấy ông bà lão ăn cơm sớm, đã mang ghế băng ra hóng mát.
Nghe thấy Địch Mẫn lớn tiếng răn dạy người ở đầu dây bên kia, không khỏi vây quanh.
Lưu Quý thấy mọi người vây quanh, tâm hô không ổn, chuẩn bị cướp micro đi.
Địch Mẫn vất vả lắm mới gọi được điện thoại cho Lưu Văn, sao cam tâm buông micro xuống, lần này bỏ lỡ, lần sau cũng không biết khi nào mới liên lạc được.
Cũng không thể mua vé tàu lửa đi Dương thành được, đến lúc đó con gái bất hiếu này căn bản không quan tâm nàng xử lý ra sao.
Hơn nữa muốn ngồi lâu như vậy trên tàu hỏa, thật là rất không thoải mái.
Lưu Văn nghe thấy là Địch Mẫn nghe điện thoại, đủ loại mắng chửi, không có gì bất ngờ, đối với nàng, cũng chỉ muốn biết Lưu Lượng đã đến nhà.
Vừa chuẩn bị cúp điện thoại, gọi đường dài muốn tốn nhiều tiền, chẳng lẽ đầu óc cô bị úng nước, dùng tiền nghe Địch Mẫn mắng chửi à.
Lưu Quý thấy Địch Mẫn không muốn buông điện thoại, cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp đánh Địch Mẫn mấy quyền.
Địch Mẫn sao lại cam tâm bị đánh, cũng không quản hiện tại đang ở đâu.
Bác gái giữ cửa không ngờ vợ chồng Lưu Quý lại đánh nhau, đều sửng sốt.
Sau đó nhớ còn có điện thoại chưa cúp máy, nhận điện thoại cùng Lưu Văn giải thích tình huống.
Lưu Văn không ngờ Lưu Quý vì quấy rầy Địch Mẫn mắng chửi người, lại động tay, thật sự kinh ngạc đến ngây người.
Tuy biết Lưu Quý nhìn rất hung, nhưng thật sự không động tay, không ngờ lần này lại đánh người, còn đánh người ở bên ngoài.
Lưu Văn bất đắc dĩ nói: Thật là, ba ta sao lại như vậy, ta chỉ muốn biết Lưu Lượng có đến nhà không, rốt cuộc đột nhiên không đánh tiếng chào hỏi nào, người đã đến kinh thành, nói lần này thành tích thi tốt nghiệp trung học không tốt, cha mẹ không đồng ý cho hắn thi lại đại học, liền làm ta giúp một hai.
Lưu Văn biết vừa rồi Địch Mẫn răn dạy một trận như vậy, hàng xóm xung quanh nhất định có ấn tượng không tốt với cô, không ngờ lại gặp Lưu Quý thần trợ công.
Nếu Lưu Quý đã nỗ lực như vậy, Lưu Văn cảm thấy cô không thể bỏ qua cơ hội tốt này, hơi khơi một chủ đề.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, có thể biết bác gái coi cửa và giữ điện thoại này, là một người lắm mồm, tính là đầu mối truyền bá chuyện bát quái của khu nhà.
Bác gái nghe được Lưu Văn nói mấy câu như vậy, lập tức biết bên trong có nguyên nhân, liếc mắt nhìn vợ chồng Lưu Quý vẫn còn đang đánh nhau, nhỏ giọng cùng Lưu Văn nói chuyện.
Đều biết là cuộc gọi dài, hai người nói chuyện ngắn gọn, rất nhanh đã nói hết những nội dung cần nói.
Địch Mẫn thì đủ loại làm ầm ĩ, nhưng so với Lưu Quý, nàng vẫn có nhược điểm lớn nhất, đó chính là nàng là nữ giới a, sức lực căn bản không thể so được với Lưu Quý.
Rất nhanh đã thua trận, đủ loại xin tha, hy vọng Lưu Quý bỏ qua cho nàng.
"Ngươi cái đồ đàn bà này, đều không hỏi rõ ràng, đã biết mắng người, sao ngươi biết là Tiểu Văn sai." Lưu Quý tức, không quan tâm con cái thế nào, đây rốt cuộc đều là chuyện trong nhà, không cần phải làm ầm ĩ ra ngoài.
Bác gái coi cửa bỏ điện thoại xuống, đi ra phòng, "Đúng vậy, thật đó, Lưu Quý à, bà vợ của anh đó, lần này thật là oan uổng cho con gái nhà anh."
Bác gái coi cửa ba la ba la đem tin tức vừa rồi biết được từ Lưu Văn nói ra, "Thật đó Lưu Quý, không phải tôi nói anh."
"Vợ chồng anh luôn nói Lưu Lượng có tiền đồ, có phải hắn có tiền đồ hay không, tôi không biết."
"Nhưng con gái anh nhất định có tiền đồ, trước đây vợ chồng anh đối xử với con gái thế nào, mọi người đều nhìn thấy."
"Vất vả lắm mới về nhà ăn tết một lần, lại mua cho anh chị nhiều đồ như vậy, ngay cả áo khoác vợ chồng anh chị mặc ngày tết, ai không khen đẹp."
"Anh xem lại Lưu Lượng nhà anh đi, vì thi đại học mà bán cả công việc, năm trước không thi đậu, năm nay vẫn không thi đậu."
"Hắn đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, cả ngày không làm việc, chỉ tính toán cả ngày đi thi đại học?"
"Định thi đến bao giờ, nếu như tự hắn có tiền, muốn giày vò thế nào, đó là chuyện của hắn."
"Nhưng lại chạy đến Dương thành, làm Lưu Văn còn đang đi học, muốn tiếp tục chu cấp cho hắn đi học, sao mặt dày như vậy."
Bác gái coi cửa đã sớm không vừa mắt với Lưu Lượng, ỷ vào là cái gọi là học sinh tốt nghiệp trung học, đủ loại xem thường người.
Cũng không nghĩ xem cho dù không có khôi phục thi đại học, trong tiểu khu cũng đâu phải không có học sinh tốt nghiệp trung học, càng đừng nói, mấy kỹ sư trong tiểu khu, đều là sinh viên đại học cả.
Lời bác gái làm những người vây xem xung quanh đều kinh hô lên, trong tiểu khu có rất nhiều người thi đại học, bất quá đa phần đều là vừa đi làm vừa ôn thi.
Cũng chỉ có Lưu Lượng, lại không đi làm, chỉ ở nhà ôn tập bài vở, đã hơn một năm rưỡi rồi, lại còn tính tiếp tục thi đại học.
Biết Lưu Quý không cung cấp cho Lưu Lượng nữa, lại chạy đến Dương thành, làm Lưu Văn còn đang đi học nhận chút trợ cấp qua ngày giúp một hai.
Lưu Văn không phản ứng, liền trước mặt Địch Mẫn bày chuyện thị phi, làm hàng xóm vốn dĩ còn có chút hảo cảm với Lưu Lượng, không ngừng lắc đầu.
Người ta, có thể không có tiền đồ, nhưng cũng không thể là một thằng đàn ông, đủ loại làm cha mẹ và em gái phải nuôi.
Chỉ cần không thuận theo ý của hắn, liền ở bên ngoài đủ loại làm xấu, người như vậy, cho dù làm con rể, cũng là không thể trông mong được.
Địch Mẫn không ngờ chỉ có một chút thời gian, Lưu Văn đã nói nhiều như vậy với bác gái coi cửa, làm nàng tức chết.
"Này, không phải như vậy."
"Không phải như vậy, Tiểu Lượng thi lên đại học."
"Hắn thi lên đại học."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận