Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 362: Đại ca là văn đàn đại lão 67 (length: 7892)

Lưu Văn bọn họ hiện tại quen từ cửa sau ra vào, chẳng phải muốn tránh người nhà họ Phùng, mà là cửa trước không dùng khóa để khóa, mà là loại dùng cây gỗ cài kiểu cũ.
Nói cách khác nếu như lúc trước ra cửa trước, trừ khi trong nhà có người, nếu không không có cách nào khóa cửa.
Bốn người ở bên ngoài vui vẻ dạo chơi nửa ngày, đương nhiên đây là chị em Lưu Văn cảm thấy, trong mắt anh em Lưu Trạch Minh, họ chỉ muốn nói, không quản phụ nữ bao nhiêu tuổi, vẫn là phụ nữ.
Bốn người lớn bé về đến nhà, Lưu Trạch Cử trực tiếp nửa nằm trên ghế, "Mệt quá."
"Thật là mệt mỏi."
Lưu Trạch Cử thật không hiểu, sao mua quần áo mà lại mệt như vậy.
Lưu Trạch Minh rất tán thành gật đầu, "Đúng đó, ta cảm giác còn mệt hơn cả ngồi bàn đọc sách, viết bản thảo cả buổi sáng."
Ít nhất cái đó còn ngồi, nhưng đi dạo phố mua quần áo, căn bản không được ngồi, đi tới đi lui chưa nói, còn phải bình phẩm quần áo đẹp xấu.
Trời biết mấy bộ quần áo đó trong mắt hắn, đều dài gần giống nhau, cũng chỉ khác chút màu sắc, sao cứ phải phân đủ loại khác biệt, làm khó chết hắn.
"Mệt cái gì." Lưu San trừng mắt, "Cả ngày ngồi bàn, không vận động, thân thể có ổn không?"
"Ngươi quên lúc trước ba ba chạy bản thảo, từ sáng đến tối đều ngồi bàn, kết quả chờ giao bản thảo, thân thể ông cũng không khỏe, vào viện nằm nửa tháng sao?"
Lưu San nghĩ tới cảnh tượng đó liền không khỏi hoảng hốt, trải qua một lần thật không muốn trải qua lần thứ hai, càng đừng nói bây giờ tình huống của bọn họ với trước kia lại rất khác biệt.
Lúc trước có Lâm Tĩnh và Lưu Trạch Minh, mà bây giờ bọn họ chỉ có Lưu Trạch Minh, Lưu San thật không dám nghĩ nhỡ Lưu Trạch Minh xảy ra chuyện, nàng phải làm sao.
Lưu San là quên có chuyện này, cũng lười lật lại ký ức của nguyên chủ, dù sao Lưu San cũng không nói lung tung.
Mặc dù khi đó Lưu Trạch Cử tuổi không lớn, nhưng nhớ lại chuyện này, không khỏi mặt trắng bệch.
Khẩn trương nhìn Lưu Trạch Minh, "Đại ca, anh vẫn nên luyện tập mỗi ngày đi."
"Đúng, mỗi ngày phải rèn luyện." Lưu Văn tuy tuổi không lớn, nhưng mỗi ngày đều ngồi gõ chữ, cũng luôn cảm thấy chỗ này không thoải mái thì chỗ kia không thoải mái.
Đây là còn hơi đứng lên vận động một chút, hơn nữa tổng thể, thời gian gõ chữ mỗi ngày của nàng cũng không nhiều lắm.
Thời gian gõ chữ mỗi ngày của Lưu Trạch Minh nhiều hơn nàng, sẽ càng thêm vất vả, tổn thương đến thân thể càng lớn.
"Đại ca, anh phải vận động mỗi ngày mới được."
Là người cùng làm với Lưu Trạch Minh, Lưu Văn vẫn có quyền lên tiếng, "Đại ca, anh không cảm thấy phần eo, cổ và vai có hơi khó chịu sao?"
Lưu San và Lưu Trạch Cử đều nhìn về Lưu Trạch Minh, Lưu Văn nói vậy, tức là nàng chắc chắn gặp vấn đề này rồi, nếu không sẽ không nói như vậy.
Lưu Trạch Minh muốn nói không có vấn đề này, người hắn khỏe re, nhưng nhìn ánh mắt của Lưu Văn, hắn không dám.
"Còn ổn." Lưu Trạch Minh lúng túng nói.
Còn ổn? Sao Lưu San không hiểu chứ, "Còn ổn?"
"Vậy là không ổn."
"Không được, anh nhất định phải vận động mỗi ngày." Lưu San nổi giận, hừ, nếu không có Lưu Văn nhắc tới, nàng còn không biết việc này.
Không được, không thể để vậy được, tuy bây giờ vấn đề không lớn, nhưng vấn đề tích tụ nhiều, cũng không tốt cho sức khỏe.
"Tiểu Cử, bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng và tối em đều phải đưa đại ca ra ngoài rèn luyện chạy bộ."
Lưu Trạch Cử tỏ vẻ không vấn đề, "Dạ, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này."
"Còn cả Tiểu Văn, em bình thường cũng phải thường xuyên cho đại ca đứng lên đi lại một chút."
"Đương nhiên ta cũng sẽ để ý." Lưu San thật là động viên cả nhà.
"Nếu đại ca không đồng ý thì sao." Lưu Trạch Cử chỉ lo Lưu Trạch Minh đến lúc đó sẽ dùng lý do này lý do kia, các loại không muốn vận động, vậy phải làm sao.
Cái này à, Lưu San cảm thấy thật sự có khả năng, dù sao hắn là anh cả, bất quá lần này không thể nuông chiều, "Nếu hắn dám không vận động, em gọi ta."
"Đại ca, chúng ta cũng vì tốt cho anh, dù sao anh là trụ cột của chúng ta, nếu anh xảy ra chuyện thì làm sao?"
"Anh cũng biết tình huống nhà đại bá hiện tại, nhà họ rõ là không có tiền, tiền của ông nội sẽ không cho họ dùng, nhị bá người đó, có thể không ném đá giếng là tốt rồi, tuyệt đối không giúp đỡ gì."
"Anh nói đại bá sẽ để mắt tới ai, chắc chắn là nhà ta."
"Anh còn, anh là trụ cột của chúng ta, ông nội cũng sẽ không để họ làm càn, nhưng nếu anh có chút sơ suất, ta là con gái, Tiểu Cử mới bao lớn."
"Chẳng may đến lúc đó, nhà đại bá sẽ nuôi chúng ta."
"Anh nói lúc đó đại bá sẽ khách sáo sao?" Đừng nói sẽ lấy hết tài sản của tam phòng, về phần nàng và Tiểu Văn cũng không tránh khỏi.
Đại bá vì có thể trở lại thời hoàng kim, chắc chắn sẽ tìm mọi cách, còn việc hi sinh ai, con ruột còn không để ý, nói gì tới mấy đứa cháu không cùng dòng máu như bọn họ, càng không thèm đoái hoài.
Dù sao đó chỉ là suy đoán, nhưng Lưu Trạch Minh biết Lưu San không nói chuyện giật gân, "Được, ta sẽ vận động mỗi ngày."
Ngày đầu tiên khai giảng, Lưu San và Lưu Trạch Minh cùng nhau đưa Lưu Văn và Lưu Trạch Cử đến trường báo danh, khiến chị em Lưu Văn vô cùng bất đắc dĩ.
Là người trưởng thành, Lưu Văn vừa nghĩ đến khai giảng mà vẫn phải để phụ huynh đưa, dù cho đó là ca ca tỷ tỷ, thì cũng là phụ huynh đấy, để bạn học thấy thì quá xấu hổ, họ sẽ nghĩ như thế nào, có phải cảm thấy họ như đứa trẻ chưa lớn không, cái gì cũng phải có phụ huynh đưa.
Lưu Văn và Lưu Trạch Cử nhìn nhau rồi đồng thanh, "Không cần không cần."
"Lại không phải không biết trường." Hôm thi nhập học, Lưu Trạch Minh và Lưu San đã dẫn họ đến một chuyến, "Hơn nữa nhà cũng không xa." Đi bộ cũng chỉ gần hai mươi phút, cũng chỉ chuyển vài chỗ mà thôi, thật không có gì khó, Lưu Văn cố gắng thuyết phục.
Lưu Trạch Cử ở bên cạnh gật đầu liên tục, "Đúng đó, đại ca, nhị tỷ, chúng em thật sự tự đi được, không tính là xa."
"Hơn nữa." Tuy cảm thấy câu này có lẽ mạo phạm Lưu Trạch Minh, nhưng vì thể diện, Lưu Trạch Cử cảm thấy vẫn nên thuyết phục một chút, "Nếu là học sinh tiểu học, các anh đưa chúng em đi học, thì còn coi được, dù sao chúng em còn nhỏ."
"Nhưng hiện tại chúng em đã lên trung học, chúng em là người lớn rồi."
"Để các bạn học thấy, họ sẽ nghĩ như thế nào, có phải sẽ thấy chúng em là những đứa bé chưa chịu lớn."
"Vốn dĩ chúng em đã nhảy lớp lên trung học, đã nhỏ tuổi hơn bạn bè, nếu các anh lại đưa chúng em đi học." Lưu Trạch Cử do dự một lúc, "Về sau họ nhắc đến ta với tam tỷ, có phải sẽ nói là cái đứa mà ngày khai giảng vẫn phải để anh chị đưa."
"Thật là mất mặt." Lưu Văn vừa nghĩ đến sẽ gặp tình cảnh như vậy khi nhập học, sự kháng cự trong lòng lại càng lớn, tóm lại, dù thế nào cũng phải ngăn Lưu Trạch Minh.
Lưu Trạch Minh và Lưu San buồn cười, vốn dĩ nghĩ dù sao cũng là đến trường mới, lại ở một thành phố xa lạ, nghĩ đưa bọn họ đến trường, xem như cho họ thêm chút động lực, kết quả không ngờ, hai người họ lại còn chê.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận