Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 89: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 89 (length: 8403)

Thấy ông bác gác cổng tròng mắt không ngừng đảo Lưu Lượng, nghe hắn hỏi, thật sự là dù nghĩ thế nào, luôn cảm thấy người này, chính là không có ý tốt.
Không thì sao lại hỏi nhiều vấn đề như vậy, mà trọng điểm là hỏi có phải một người một phòng không.
Đây là tính toán thế nào, ông bác gác cổng bỗng nghĩ đến chuyện, không phải có người lợi dụng cái gọi là người quen, vào ký túc xá sau, làm đủ chuyện bất chính hay sao.
Mặc dù người còn chưa bắt được, nhưng đều nói người làm chuyện đó, có đủ loại hình dáng người.
Mà người trước mắt này, không phải dáng người cao gầy, nhìn cũng tinh thần tiểu tử, càng nghĩ càng thấy người này rất có thể là người xấu.
"Ngươi làm gì." Lưu Lượng phát hiện ánh mắt ông bác gác cổng nhìn hắn có gì đó kỳ lạ.
Ông bác gác cổng cân nhắc thể lực của mình, luôn cảm thấy hẳn là không cách nào chế áp Lưu Lượng.
Nhưng không động tay, nhỡ người này chạy thì làm sao, ông bác gác cổng vốn sốt ruột, ngay lúc này, vừa hay có một bác sĩ thực tập nam trở về.
"Tiểu Lữ, giúp ta bắt người này." Ông bác gác cổng tính toán xong, đột nhiên ôm chặt lấy Lưu Lượng.
Tình huống gì đây? Lưu Lượng kinh ngạc ngây người, bắt ai? Nhưng chưa kịp hắn phản ứng lại, đã bị người ôm chặt lấy, hỏng bét, chẳng lẽ là bắt mình?
Hắn làm gì, tại sao phải bắt hắn, hắn đã làm gì đâu, Lưu Lượng đủ kiểu khó hiểu.
Bác sĩ Lữ cũng không biết tình huống gì, có thể nói là một mặt mờ mịt, nhưng thấy ông bác gác cổng ôm chặt lấy một người trẻ tuổi, cũng nhanh bước thêm hai bước, giữ chặt đối phương.
"Các ngươi buông ta ra, buông ta ra." Lưu Lượng hét lớn, "Các ngươi kéo ta làm gì."
"Ngươi là người xấu." Bác gác cổng thấy đã trói chặt Lưu Lượng, thở hồng hộc nói ra phân tích của mình.
Lưu Lượng ngạc nhiên đến ngây người, cái gì tình huống? Hắn là thành phần bất hảo sao? "Ta là Lưu Lượng, anh trai bác sĩ Lưu Văn, ta hôm nay mới đến Dương thành."
Lưu Lượng biết nếu không mau chóng làm rõ chuyện này, rất có thể sẽ bị đối phó.
Lưu Lượng muốn lấy thẻ căn cước cùng vé xe, nhưng không ngờ đối phương căn bản không cho hắn động, chỉ lo hắn sẽ chạy. , Đành vậy, Lưu Lượng chỉ có thể để bọn họ lấy vé xe lửa trong túi quần của mình ra.
Đối phương vừa thấy, đúng là hôm nay mới đến Dương thành, "Ngươi là anh trai bác sĩ Lưu, bác sĩ Tiểu Lữ, cậu đi gọi nó xuống đi."
Bác sĩ Lữ ừ một tiếng, đi gọi Lưu Văn.
Lưu Văn đang ngồi đọc sách ở bàn, nghe thông báo nói Lưu Lượng ở dưới lầu, đành bất đắc dĩ gấp sách lại.
"Ngươi nghĩ kỹ rồi là về hay là dẫn ngươi đến nhà khách." Lưu Văn cám ơn ông bác gác cổng rồi dẫn Lưu Lượng đi.
"Ta, ta không có tiền." Lưu Lượng vẫn khăng khăng nói không có tiền.
"Ta cũng không muốn về."
Lưu Văn cười, "Ngươi là không muốn về mà lại không muốn tự móc tiền ra à."
"Được thôi, ngươi không muốn về cũng không có tiền, vậy là việc của ngươi." Lưu Văn vừa quay người đã trở về ký túc xá.
Lưu Lượng cho rằng Lưu Văn sẽ nói gì đó, không ngờ cô ta lại trực tiếp quay người đi luôn, "Ngươi mặc kệ ta à?"
"Ta quản ngươi thế nào." Lưu Văn về đến ký túc xá rồi, trực tiếp nói với bác gác cổng, "Hắn dù là anh trai tôi, nhưng sau này hắn tìm tôi, đừng gọi tôi xuống."
Ông bác gác cổng khó hiểu nhìn Lưu Văn, cô sau đó cười khổ, "Lần thi thứ ba không thi tốt, người nhà bắt hắn đi tìm việc làm."
"Thật ra anh cả tôi đã kết hôn, chị dâu có ý kiến, đã nuôi hắn một năm rồi, lại thêm một năm nữa, chị dâu không biết làm ầm ĩ thế nào."
"Thật ra lần này cũng không coi là thi không tốt, ít nhất cũng đã thi đỗ đại học, nhưng hắn không muốn đi học."
"Trốn người nhà tới tìm tôi, mong tôi có thể đưa tiền cho gia đình, để hắn tiếp tục ở nhà."
"Tôi cũng hết cách, một tháng trợ cấp của tôi chỉ có bao nhiêu đây."
"Tôi cũng cần phải chi tiêu, nếu đưa tiền cho hắn, thì tôi tính sao."
Nếu có người một hai phải làm ầm ĩ, để mọi người cảm thấy cô ấy mặc kệ anh em, nếu hắn đã như vậy, vậy cô còn làm gì phải giữ mặt mũi cho hắn nữa.
Ông bác gác cổng không nghĩ như thế, "Thi đậu đại học chẳng phải rất tốt sao."
"Mà còn không đi làm, đúng là." Ông bác gác cổng đúng là hết cách.
"Đúng đó, nếu sang năm không thi đậu, tôi tiếp tục nuôi sao?"
"Anh tôi người này à, cảm thấy mình học xong trung học phổ thông, còn tôi học hết cấp hai, đã có thể thi đỗ đại học, hắn ấm ức, một hai phải thi cho giỏi hơn tôi."
"Tôi biết làm sao đây." Lưu Văn cũng rất bất lực, "Hắn nói không có tiền, rồi muốn tôi dẫn hắn đi mấy chỗ ở Dương Thành chơi, sau đó đi ăn đồ ngon."
"Còn có mua vé xe về cho hắn."
"Tôi tới Dương Thành hơn một năm, còn chưa đi chỗ danh lam thắng cảnh nào."
"Mà tôi cũng có bao nhiêu tiền." Lưu Văn cảm thán một câu rồi lên lầu.
Lưu Lượng đuổi tới cửa ký túc xá, vừa chuẩn bị cùng bác gác cổng kể khổ một chút.
Kết quả chưa kịp lên tiếng, bác gác cổng đã thở dài nói, "Thi đỗ đại học không tệ, nếu cậu muốn thi đại học, cũng không thể quá trông chờ vào em gái cậu."
"Mặc dù trường học có trợ cấp, nhưng trợ cấp được bao nhiêu chứ."
"Nhất là cậu lại là một người đàn ông." Ông bác gác cổng càng thấy mình nghĩ không sai, Lưu Lượng này, đúng là không phải người tốt.
Đợi có cơ hội phải giáo dục Lưu Lượng một trận, chỉnh cho hắn nghi ngờ cuộc đời luôn.
Lưu Lượng không rõ là tình huống gì, sao đang yên đang lành tự nhiên lại nói với hắn những điều này, nghĩ lại cũng biết nhất định là Lưu Văn nói gì với ông bác gác cổng nhiều chuyện này, không thì sẽ không như vậy.
Nói Lưu Văn oan uổng cho hắn, hắn căn bản không nghĩ như vậy, lời này hắn dám nói như vậy, Lưu Văn chắc chắn sẽ theo đó mà làm.
Lưu Lượng phát hiện Lưu Văn đúng là không để ý chuyện mặt mũi, nên thế nào là thế nấy.
Tức giận Lưu Lượng phát hiện không có cách nào lên tìm Lưu Văn, chỉ có thể bất đắc dĩ nghĩ cách khác.
Phải làm sao? Lưu Lượng hít một hơi thật sâu, nghĩ một lúc, "Thôi, ta không tin cô ta không ra ngoài."
Hừ, rồi cũng sẽ có lúc hắn đợi được Lưu Văn ra ngoài, đến lúc đó lại nói chuyện với cô ta.
Kết quả đợi mãi đến nửa đêm mười hai giờ, cửa lớn ký túc xá đã đóng, Lưu Lượng vẫn không thấy Lưu Văn ra ngoài.
Đành vậy Lưu Lượng chỉ có thể lảo đảo rời đi, dù hắn muốn chống chọi ở đây, nhưng lại lo nhỡ nhiễm bệnh thì phải làm sao.
Từ sau lần bị viêm phổi kia, thân thể vẫn luôn rất yếu, Lưu Lượng đã nghĩ nhẫn tâm một lần, trực tiếp ngã bệnh, ốm nặng luôn, để người ta biết Lưu Văn là người nhẫn tâm.
Nhưng Lưu Lượng không dám đánh cược, nhỡ thật sự mặc kệ hắn không nói, đem chuyện cũ kể hết ra, mặt mũi của hắn triệt để hết sạch.
Sau đó tiền còn chưa lấy được đã đành, mà còn đổ bệnh nữa, thế mới lỗ lớn.
Dù Lưu Lượng không nỡ tiền đến thế nào, chỉ cần nghĩ đến sức khỏe không tốt, thì lập tức không đau lòng tiền nữa.
Vốn còn lo lắng không có thư giới thiệu thì sẽ tìm chỗ ở thế nào, ai ngờ lại thuận lợi tìm được chỗ trọ.
Chỉ là có một điểm không tốt, đó là tiền hơi đắt, đừng hỏi vì sao hắn lại cảm thấy vậy, là bởi vì trước đây hắn đã nghe một người bạn nhắc đến giá cả nhà khách của nhà máy.
Trả tiền thuê hai ngày xong, tim Lưu Lượng đau như cắt, vốn dĩ tưởng nhiều tiền lắm, kết quả ở có hai ngày, hầu bao đã xẹp đi kha khá.
Lưu Lượng nằm trên giường, nghĩ, Dương Thành này đúng là không hợp với hắn, còn chưa ăn chưa chơi gì mà tiền đã tiêu hết ngần này rồi.
"Thôi, mai ra ngoài xem thử, đồ đạc ở đâu mà mua, đi nhập hàng sớm rồi về thôi."
Lưu Lượng trước khi nhắm mắt, nghĩ rằng, chờ hắn có tiền, nếu Lưu Văn có nịnh bợ hắn thì nhất định phải hảo hảo châm chọc một trận.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận