Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 103: Cữu cữu là đại lão 3 (length: 8045)

Trịnh quả phụ không ngờ sự tình lại thành ra thế này, thật sự kinh ngạc đến ngây người.
Lương thực không có, công điểm không có, càng quan trọng là, về sau trong thôn có chuyện tốt gì, đều không đến lượt nàng, cái thiệt thòi này quá lớn.
Điều này khiến Trịnh quả phụ tức gần chết, "Đắc chí cái gì."
"Con nha đầu, chỉ biết cáo trạng, hừ, cũng không nghĩ xem ngày sau ra sao."
Một đứa bé mồ côi thôi, dù có người thân thích chiếu cố đôi chút, thì có thể đối nàng tốt được bao, nghĩ cũng biết tương lai ngày tháng chẳng ra sao.
Trịnh quả phụ này mồm mép không phải thường, mắng một hồi đã hả giận.
Thôn trưởng biết Trịnh quả phụ này người miệng không phải thường độc, tâm địa cũng không tốt, không ngờ lại đối một đứa trẻ con nít như vậy.
Việc này khiến thôn trưởng giận tím mặt, "Tiểu Văn, con đừng nghe lời mụ ta nói, sau này con sẽ không khổ đâu."
"Dù ba mẹ con không còn, nhưng họ đều yêu thương con, họ nhất định sẽ phù hộ con." Thôn trưởng nói thì nói vậy, kỳ thật trong lòng cũng không chắc.
Nếu lớn lên ở thôn, họ còn có thể trông chừng đôi chút, nhưng chờ thân thích của Lưu Văn tới, nàng chắc chắn sẽ cùng thân thích đi nơi khác.
Ba mẹ phù hộ sao? Lưu Văn nhắm mắt, nếu họ thật phù hộ nguyên chủ được, kiếp trước nguyên chủ sao có thể rơi vào cảnh ấy.
"Thôn trưởng thúc, ba ta vẫn luôn nói, dựa vào người không bằng dựa vào mình, chỗ dựa núi sẽ đổ, dựa vào sông nước sẽ cạn."
Dù sao cha mẹ nguyên chủ đã mất, mọi người không biết có phải họ đã nói câu này, nhưng người trong thôn đều biết, đôi vợ chồng thanh niên trí thức họ Lưu kia dạy con khác hẳn người thường.
Không phải không có thanh niên trí thức kết hôn sinh con, nhưng con của họ không ai bằng Lưu Văn.
Nên mọi người nghe Lưu Văn nói vậy, dù có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Thôn trưởng ôm Lưu Văn, không rõ là muốn chuyển chủ đề, hay là muốn biết thanh niên trí thức họ Lưu giáo dục con thế nào.
"Thế hắn còn dạy cái gì nữa?"
Còn dạy gì nữa? Lưu Văn nghiêng đầu làm vẻ suy tư, kỳ thực đang lục lại trí nhớ, nhớ lại vài điều, may mà nguyên chủ là trẻ con, nhớ được thế đã đủ rồi.
"Đúng rồi, Tiểu Văn, mấy ngày nữa thân thích con đến, lúc đó con hãy gần gũi họ chút."
"Rốt cuộc sau này con sẽ sống cùng họ mà." Thôn trưởng vốn nghĩ thân thích dù sao cũng là thân thích, cầm tiền thì ít nhiều cũng phải chiếu cố con bé chứ.
Nhưng hôm nay thấy Trịnh quả phụ đối Lưu Văn như vậy, lẽ nào thân thích sẽ tử tế sao?
Nhất là qua chuyện này, có thể thấy Lưu Văn là một người có chính kiến.
Biết con bé là người có chính kiến, thôn trưởng bèn muốn dặn dò vài câu.
Lưu Văn vốn còn đang nghĩ làm thế nào để người trong thôn biết người nhà họ Lưu sẽ không đối xử tốt với mình, dù sao người nhà họ Lưu rất biết diễn kịch, đặc biệt là rất giỏi diễn kịch.
"Dạ, ba đã nhắc, nãi nãi bây giờ, không phải nãi nãi ruột."
"Nãi nãi đối với ba không tốt, không cho ba ăn no, bắt ba làm việc."
"Cậu là người tốt, biết Tiểu Văn sinh ra, đã gửi đồ qua đường bưu điện cho ta."
"Mẹ nói cậu tuy không nói nhiều, nhưng lại thương ta lắm."
"Ba nói, nếu ba có chuyện gì, hãy bảo ta đến ở với cậu." Lưu Văn khẽ nói.
"Mấy ngày trước con quên, hôm nay con đói hoa cả mắt, nên con ngủ tiếp."
"Con mơ thấy ba mẹ, họ nói với con, qua ở với cậu, sẽ có ngày dễ sống."
"Ba còn nói, không muốn con trải qua ngày tháng khổ sở như ba."
Mọi người vốn vui vẻ nghe Lưu Văn nói, họ nghĩ dù con trẻ có hiểu chuyện đến đâu, cũng chưa tiếp xúc với những người thân thích đó, thì làm sao hiểu được gì.
Không ngờ con bé chưa tiếp xúc thân thích bao giờ, nhưng lúc sinh thời thanh niên trí thức họ Lưu đã từng nhắc đến với Lưu Văn.
Điều này khiến mọi người rất kỳ lạ, nếu Lưu Văn lớn hơn chút, nói với con bé thì cũng là chuyện thường, nhưng vấn đề là con bé mới có bao nhiêu tuổi, thanh niên trí thức họ Lưu nói với con bé những chuyện này để làm gì.
Hơn nữa khi trước hắn chỉ đi xây đập, mọi chuyện đều sẽ không sao, cớ gì mà phải nói với con bé những chuyện này, chẳng lẽ thanh niên trí thức họ Lưu có dự cảm sẽ xảy ra chuyện?
Vả lại, không nghe Lưu Văn nói sao, khi nãy đói quá nên nằm mơ thấy hai vợ chồng thanh niên trí thức họ Lưu nhập mộng, dặn dò lần nữa.
Điều này chứng tỏ gì, chứng tỏ họ đang phù hộ Lưu Văn, lo con bé chọn nhầm người, sống một cuộc đời không hạnh phúc.
Hiện tại dù là thời phá tứ cựu, không tin chuyện mê tín, nhưng rất nhiều người đều tin chuyện này, nhất là Lưu Văn còn bé tẹo như vậy, con bé bịa ra được sao?
Dù có bịa cũng phải có người nói cho con bé biết, vấn đề là người trong thôn đều chưa từng gặp người thân thích của vợ chồng họ, lại càng không thể nói điều gì đó.
Chỉ có thể là hai vợ chồng họ không yên lòng, sao mới có chuyện như vậy.
Mấy người già nhớ lại chuyện cũ, "Đúng là hồi đó thanh niên trí thức họ Lưu đến đây, đúng là mang đồ đạc không nhiều."
"Đúng vậy, hơn nữa mấy năm thanh niên trí thức họ Lưu đến đây, đều không hề nhận được thư từ của nhà gửi đến."
"Đúng đấy, khi trước thanh niên trí thức họ Lưu kết hôn rồi sinh con, nhà họ Lưu đều không có bất kỳ biểu hiện gì, còn thanh niên trí thức họ Hoắc thì khác, kết hôn rồi sinh con đều có quà gửi bưu điện đến."
"Ngày thường cũng có thư từ qua lại."
Nói tóm lại là có người cãi lại, "Hay là thanh niên trí thức họ Lưu không báo với nhà chuyện kia?"
"Anh ngốc à, nếu quan hệ tốt, dù ngày thường không có thư từ qua lại, kết hôn sinh con sao có thể không báo một tiếng với người nhà."
"Đúng đấy, không báo với người nhà không phải là nói rõ tất cả còn gì."
"Hơn nữa không nghe con bé nói sao, nãi nãi không phải nãi nãi ruột, có câu là, có mẹ ghẻ thì có cha hờ."
"Thanh niên trí thức họ Lưu ở trong tay mẹ kế còn không có kết quả tốt, một đứa con nít càng sẽ không có ngày dễ sống."
Lưu Văn nghe mọi người xung quanh không ngừng lải nhải, biết người nhà họ Lưu muốn thông qua người trong thôn để đánh lạc hướng dư luận, các loại biểu hiện cho thấy họ sẽ chăm sóc tốt cho Lưu Văn.
Trước đây người trong thôn đã bị cái vẻ bề ngoài họ tạo dựng mà lừa rồi, nhưng đời này nếu họ còn muốn diễn lại một màn như thế, độ khó sẽ rất lớn.
Dù trong mắt người nhà họ Lưu, đây toàn là nông dân, là những kẻ chẳng hiểu gì, nhưng kỳ thực con mắt của người già nhìn người cũng không hề kém đâu.
Đời này họ đã có định kiến với người nhà họ Lưu, sẽ nhìn nhận từ các chi tiết nhỏ nhặt.
Người nhà họ Lưu đang diễn kịch, chỉ cần quan sát kỹ, có thể thấy ra vấn đề.
À đúng, Lưu Văn nghĩ đến chuyện kiện tụng, cha mẹ nguyên chủ rất tiết kiệm, tiền kia về sau sẽ bị người nhà họ Lưu vơ vét hết, đời này đương nhiên là không để cho chúng chiếm được món hời đó.
À đúng, sau khi đến nơi này, họ sẽ ngay lập tức xông vào lật tủ, lấy hết tiền và đồ trang sức mà cha mẹ nguyên chủ đã dành dụm được.
Tính thời gian thì có vẻ như hai ngày nữa họ sẽ đến, nên những thứ này phải chuyển đi cất giấu, tóm lại không thể để chúng lấy đi được.
Nhưng nhà có vậy thôi, để đồ ở đâu cũng là vấn đề.
Lưu Văn nghĩ đến chuyện giao cho người khác giữ, nhưng lại lo tiền tài làm mờ mắt người, vả lại nhỡ người hữu tâm trông thấy, lỡ miệng nói ra, cho người nhà họ Lưu biết thì chắc chắn sẽ làm ầm lên.
Lưu Văn ăn cơm trưa xong, từ chối nhã ý của Trịnh lão tam muốn cho nàng ở nhà họ, vội vàng về nhà cất đồ.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận