Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 73: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 73 (length: 7607)

Lưu Quý một trận bận rộn, cuối cùng cũng dự tính được một tháng tiền lương, hai vợ chồng vội vã lái xe chạy đến chỗ Lưu Lượng thuê phòng.
Chờ bọn họ vào phòng, Lưu Lượng đã sốt cao đến mức hôn mê, mà Địch Mẫn cũng bị nhiệt độ trên trán Lưu Lượng dọa cho hết hồn.
"Sao, sao lại thành ra thế này?" Đừng nhìn Địch Mẫn ở nhà là người luôn ra lệnh, yêu cầu mọi người nghe theo lời nàng.
Nhưng thật gặp chuyện, nàng lại luống cuống, không biết phải làm gì.
"Có thể làm sao giờ." Lưu Quý đau đầu, nhìn Địch Mẫn chỉ biết khóc, "Mau đưa đi bệnh viện thôi."
"Tuyệt đối đừng là viêm phổi." Nếu là viêm phổi thì đừng nói chi phí thuốc men sẽ tăng cao, mà việc thi cử coi như bỏ.
Nếu không thì chỉ là bỏ lỡ một môn thi, không thể vào hệ chính quy, không thể học đại học thì học trung cấp vậy, ít nhất tính ra là đã đậu đại học.
Hai vợ chồng vội vàng chạy đến bệnh viện, một hồi kiểm tra xong xuôi, kết quả cho thấy: "Là viêm phổi, mau nhập viện."
Đúng là kết quả Lưu Quý không muốn nhất, nhưng không cam lòng cũng không được, chỉ có thể làm thủ tục nhập viện cho Lưu Lượng.
Về phần tiền không đủ, không thể rút tạm ứng nữa, Địch Mẫn ở lại giúp làm thủ tục nhập viện, Lưu Quý về nhà lấy sổ tiết kiệm.
Đến phòng bệnh, Lưu Lượng bắt đầu truyền dịch, đến chiều, cuối cùng cũng tỉnh lại, "Mẹ, mấy giờ rồi?"
"Thi." Lưu Lượng đột ngột ngồi dậy, "Hôm nay là ngày thi đại học."
"Đau quá." Đột nhiên cảm thấy tay mình đau quá, chuyện gì thế? Nhìn quanh, "Ta, ta đang ở bệnh viện?"
Trước đó hắn cảm thấy đầu nặng trịch, nghĩ nghỉ một chút là sẽ khỏe.
Không ngờ lại đến bệnh viện, "Mẹ, con, con..."
"Con muốn đi thi..." Nếu hôm nay không thể đi thi, những khổ cực trước đây coi như đổ sông đổ biển.
Chẳng lẽ năm sau còn muốn chịu cảnh này một lần nữa? Lưu Lượng không muốn trải qua lần thứ hai như thế.
"Con trai, đừng đi, con bị viêm phổi, tình trạng con hiện tại dù có thể, nhưng không trụ nổi để con đi thi." Địch Mẫn cũng không phải không hỏi bác sĩ, liệu có thể buổi tối truyền dịch, ban ngày đi thi hay không.
"Mẹ, con, con muốn đi thi..." Nếu không đi thi, coi như tất cả hy vọng tan tành.
"Mẹ biết." Địch Mẫn hiểu Lưu Lượng là đứa con ham học, nhưng thật sự hết cách.
"Bác sĩ nói thân thể con không tốt, nếu con nhất quyết đi thi, rất dễ xảy ra chuyện."
"Con trai à, vẫn là dưỡng bệnh đi, thân thể quan trọng."
"Về việc thi cử, không vội, thật không vội." Địch Mẫn thật lo con trai cứ nhất quyết đòi đi thi, như vậy rất dễ xảy ra chuyện.
"Không, con nhất định phải đi thi." Lưu Lượng không ngờ chỉ thấy đầu hơi nặng một chút mà thôi, kết quả bị cảm, rồi sau đó leo lên thành viêm phổi.
Lưu Lượng không phục, "Mẹ, nếu con không đi thi, mà thi đỗ đại học thì mấy anh chị nhất định sẽ cười con."
"Lưu Văn bọn nó cũng sẽ cười con."
"Mẹ, mẹ cho con đi thi đi, thật đó, con có tự tin, lần này nhất định sẽ thi đỗ đại học danh tiếng." Lưu Lượng nói chuyện mà giọng run rẩy, chỉ muốn Địch Mẫn đồng ý cho hắn đi thi.
"Hơn nữa chỉ viêm phổi thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, con cẩn thận là được." Lưu Lượng vừa nghĩ đến việc mình đã bỏ lỡ môn thi đầu tiên, trong lòng vô cùng khổ sở.
Cho dù các môn thi sau có làm không tệ thì muốn thi vào đại học Q, B, cũng chỉ là nằm mơ, chỉ cầu đậu được hệ chính quy đã là mừng muốn chết rồi.
"Con trai à, con bây giờ đi thi, thì môn thứ hai cũng đã bỏ lỡ rồi." Địch Mẫn hiểu vì sao Lưu Lượng nói như vậy, nhưng thật không phải nàng không cho Lưu Lượng đi thi, mà là thật có đến trường thi cũng không thể vào.
Cái gì? Đã bỏ lỡ cả môn thi thứ hai rồi ư? Lưu Lượng trợn mắt há hốc, "Con, con..."
"A a a, sao mẹ không nhắc con?"
"Con phải làm sao bây giờ, nếu con không thi đỗ đại học, thì con phải làm sao, chẳng lẽ con lại ôn sách một năm nữa?"
"Lưu Văn đã học năm ba đại học rồi, mà con mới năm nhất, con là anh của nó đấy."
"Hơn nữa, con nên sống sao?" Lưu Lượng có tự tin nhất định sẽ thi đỗ đại học, nên mới bán suất làm việc, dù Lưu Quý có tức giận, nhưng hắn cảm thấy chỉ cần mình thi đỗ đại học, là có thể khiến bố hết giận.
Kết quả không ngờ, hắn đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ, mà kết quả là lại không thể tham gia thi.
"Chẳng lẽ đây là số mệnh của ta?" Lưu Lượng nằm trên giường bệnh, trực tiếp lấy tay che mắt.
"Con trai, con trai, đừng như vậy." Địch Mẫn thà rằng Lưu Lượng có thể khóc lớn lên, ít nhất còn có thể phát tiết ra, đằng này nó khóc thút thít một hai thế này, càng khiến bà đau lòng.
"Con phải làm sao bây giờ." Còn một năm nữa, trong tay hắn dù còn chút tiền, nhưng một năm tiền thuê nhà là bao nhiêu, còn ăn uống ngủ nghỉ, chẳng lẽ không cần tiền sao?
Dù mấy ngày nay Địch Mẫn cũng đưa cơm nước đến, nhưng nếu còn thêm một năm, bà có còn như vậy nữa không?
Cho dù Địch Mẫn đồng ý làm thế, nhưng Lưu Quý có muốn không? Vợ chồng Lưu Thành sớm đã bất mãn với hắn, nếu lại thêm một năm nữa, không biết bọn họ sẽ ầm ĩ thế nào.
Lưu Quý cầm sổ tiết kiệm rút hết tiền tiết kiệm, hít một hơi thật sâu, "Trước dưỡng bệnh cho khỏe, rồi con muốn sau này tính tiếp."
"Con muốn tiếp tục thi." Lưu Lượng biết sẽ khiến Lưu Quý không vui, nhưng hắn thật không muốn từ bỏ, "Ba, con là học sinh cấp 3, đi làm, thật sự các kiểu không thích ứng."
"Hơn nữa Tiểu Hà với Tiểu Văn đều là sinh viên, chỉ con không phải sinh viên, không phải sinh viên thì coi như đi, mà con còn phải ở nhà máy làm công nhân."
"Con thật các kiểu không cam tâm."
"Con không cách nào tưởng tượng được, cả đời mình phải làm công nhân ở nhà máy, sau này con với Lưu Hà sẽ cách nhau một trời một vực."
"Hơn nữa ba, ba nghĩ mà xem, trước đây mẹ luôn ra ngoài khoe thành tích của con tốt thế nào, mà kết quả bây giờ mọi người xung quanh đều học đại học hết rồi, chỉ có mình con không đỗ đại học, họ sẽ cười con ra sao?"
Lưu Lượng đáng thương nhìn Lưu Quý, "Con thật không thích ứng được với công việc ở xưởng."
"Đúng vậy, con trai à, Tiểu Lượng dáng người nhỏ quá, nếu cứ nhất quyết bắt nó ở xưởng làm việc thì nó thật không quen." Địch Mẫn ra sức nói giúp Lưu Lượng.
Lưu Quý nhìn đứa con trai bệnh tật, bất đắc dĩ thở dài, "Con biết một năm học nữa, con sẽ phải tốn bao nhiêu không?"
"Ba..." Lưu Lượng đáng thương nhìn Lưu Quý, biết chắc là ông sẽ mềm lòng.
Lưu Quý hít sâu một hơi, "Thôi được, ba biết rồi, vậy thì nhà kia để cho lão đại bọn nó ở đi."
"Chúng ta vẫn cứ ở đây, vợ chồng chúng nó cũng không muốn đóng tiền sinh hoạt."
"Chúng ta chuyển sang ở phòng nhỏ, Tiểu Lượng, con cũng không ở ngoài thuê nữa, về nhà ở, cùng phòng với ba mẹ."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận