Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 738: Hiếu thuận nữ thay đổi 94 (length: 8234)

Mọi người nghe Lưu Văn phân tích, không ngừng gật đầu.
"Đúng vậy, chúng ta làm sao lại không nghĩ đến những điều này."
"Chúng ta làm sao mà nghĩ đến những điều này, rốt cuộc Mạnh Sĩ Ân trên có chị, dưới có em."
"Đúng vậy, đều là cuối cùng mới có thể nhận nuôi, chẳng qua nếu như thật là nhận nuôi, không thể nào không có động tĩnh gì."
Mọi người cảm thấy rất là kỳ quái, rốt cuộc việc nhận nuôi trẻ con, vào ba mươi năm trước, mọi người không thể nào không có ai phát hiện.
"Chuyện này ta cũng không biết tình hình, ta chỉ là thông qua những điều này mà phân tích thôi."
"Hơn nữa nếu như ta nói sai, bọn họ sẽ yên lặng như vậy sao."
"Hơn nữa cái này còn cần chứng cứ sao?" Lưu Văn cười, "Kỳ thật chứng cứ lớn nhất là ở trên người Mạnh Sĩ Ân."
Cái gì? Sao chứng cứ lớn nhất lại ở trên người Mạnh Sĩ Ân?
"Ý của ngươi là Mạnh Sĩ Ân và cha mẹ hắn không giống nhau lắm?" Lưu Hồng đến giờ phút này vẫn còn chóng mặt, không hiểu rõ lắm, chỗ nào ra chứng cứ.
Giờ phút này nàng chỉ mong Mạnh Sĩ Ân không phải con của đôi cha mẹ chồng bất công kia, như vậy mới có trò vui mà xem.
Nàng không thể nào trở về, cùng Mạnh Sĩ Ân tái hôn, mặc dù hôn sự của bọn họ là bởi vì Mạnh Sĩ Ân vẫn luôn chu cấp cho Mạnh Tĩnh Nhã, sau đó mới trở mặt mà ly hôn.
Kỳ thật nàng biết, hai năm nay vì tiền, vì ai làm việc nhà, đến cơ hội thăng chức ở đơn vị, có phải nàng nên tránh đi hay không mà các loại làm ầm ĩ.
Lưu Hồng biết Mạnh Sĩ Ân rất hẹp hòi, không thích việc chức vụ của hắn không bằng phụ nữ, cho nên để không làm bọn họ khó chịu, không để hắn có cơ hội gây sự, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ cơ hội thăng chức.
Mặc dù chính nàng từ bỏ, nhưng nếu không phải ai đó nhỏ mọn, nàng sẽ như vậy sao?
Rõ ràng vì cái gia đình này, nàng đã không biết nỗ lực bao nhiêu, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không được tốt đẹp.
Nhưng có thể làm những người đã từng khi dễ nàng, bắt đầu các kiểu làm ầm ĩ, đều là người nhà họ Mạnh ép nàng đi đến bước đường này.
Lưu Viên Triêu là phóng viên, biết nhiều tin tức, trước đây hắn cũng không nghĩ đến nhiều như vậy, bây giờ nghe Lưu Văn nói vậy, hắn vận động đầu óc, bắt đầu suy nghĩ chứng cứ ở chỗ nào.
Hắn chợt nhớ ra chuyện trước đây đồng nghiệp tán dóc, lúc ấy hắn cũng chỉ nghe qua thôi, cũng không để trong lòng.
"Ý ngươi có phải là DNA không?" Đây là điều hắn suy nghĩ hồi lâu, mới từ trong trí nhớ lật ra được.
May mà lúc trước hắn thấy cái này có chút thú vị, hơi nhớ một chút, bất quá Lưu Viên Triêu cũng bị kiến thức của Lưu Văn làm cho khiếp sợ không ít.
Vốn dĩ hắn nghĩ, dù Lưu Văn đọc không ít sách, nhưng kiến thức chắc vẫn kém hắn không ít.
Nhưng kết quả không ngờ, Lưu Văn đến cái này cũng biết, thật không phải bình thường lợi hại.
Lưu Viên Triêu sẽ biết, Lưu Văn không thấy lạ, hắn là một phóng viên mà, nếu như đến cả cái này cũng không biết, cần phải nghi ngờ về năng lực chuyên môn của phóng viên này.
DNA? Từ này có thể làm khó không ít người, bọn họ đều muốn biết cái này là gì.
Lưu Văn đương nhiên biết chút ít, nhưng nàng không muốn giải thích, hơn nữa chẳng phải còn có Lưu Viên Triêu đây, thấy bộ dạng háo hức muốn thử của hắn, hẳn là rất muốn giải thích một chút.
Đã vậy thì đương nhiên để cơ hội tốt này cho hắn, Lưu Văn vui vẻ yên tĩnh.
Lưu Viên Triêu kỳ thật cũng biết không nhiều, có điều so với những người còn lại thì anh ta biết nhiều hơn.
Qua một hồi giải thích của anh ta, Lưu Hồng tính là đã hiểu, "Ý của anh là, chỉ cần lấy được tóc hoặc máu của Mạnh Sĩ Ân, lại lấy tóc hoặc máu của ông bà Mạnh."
"Sau đó đưa đi chỗ gọi là DNA gì đó. ." Lưu Hồng may là cô ta vẫn nhớ được chút ít.
"Liền có thể biết họ có phải là quan hệ cha con hay không." Lưu Hồng kia kích động.
Mặc dù trước mắt cô không có chứng cứ, nhưng nếu như những thứ này có thể chứng minh được thì đây chính là chứng cứ chấn động và lợi hại nhất.
"Có điều, cô lấy được những thứ này sao?" Lưu Viên Triêu biết về lý thuyết là làm vậy, nhưng cũng có vấn đề.
"Nếu như cô là đôi vợ chồng già kia, cô có bằng lòng để người ta lấy mẫu máu của cô không?"
Lưu Hồng lắc đầu, đương nhiên là không rồi, không phải một khi để người khác phát hiện không phải là con ruột, Mạnh Sĩ Ân nhất định sẽ rất tức giận, "Mạnh Sĩ Ân ghét nhất bị người ta xem như đồ ngốc."
"Cái này không phải kết, cô đều biết sự việc, cô thấy đôi vợ chồng già kia không biết sao?"
"Họ nhất định sẽ cố gắng dỗ ngon dỗ ngọt Mạnh Sĩ Ân, không để anh ta tin lời chúng ta."
"Đúng." Điểm này Lưu Hồng thừa nhận.
"Còn cô biết đi đâu làm việc này sao?" Lưu Viên Triêu hỏi một vấn đề mấu chốt nhất.
Được thôi, Lưu Hồng biết cái này mới là quan trọng nhất, "Thật đấy, tôi lo lắng, đến lúc đó nhỡ đâu nhà và tiền của hắn, đều cho Mạnh Tĩnh Nhã dùng, anh cho rằng lúc về già, hắn sẽ quản sống chết của hắn sao?"
Lưu Hồng nghĩ một hồi liền tức giận, "Đến lúc đó chẳng phải là trách nhiệm của Tiểu Phi, dù sao cũng là cha ruột của nó."
Nếu không quản thì kiểu không nói đạo lý như Mạnh Tĩnh Nhã và vợ chồng nhà họ Mạnh, không biết sẽ làm ầm ĩ thế nào.
Lưu Hồng cũng không muốn con trai mà cô vất vả nuôi dưỡng, cuối cùng vẫn phải gánh vác cho Mạnh Sĩ Ân.
Không muốn quản Mạnh Sĩ Ân, cái này căn bản không khó, "Cô có thể cho Tiểu Phi ra nước ngoài, đến lúc đó liền ở lại nước ngoài làm việc sinh sống."
"Người nào đó muốn làm ầm ĩ thì cứ cho hắn ầm ĩ đi, Tiểu Phi đã không ở trong nước, hắn tìm ai để dưỡng lão."
"Chẳng lẽ tìm cô chắc." Lưu Viên Triêu cũng rất khó chịu với Mạnh Sĩ Ân.
Nếu không phải tên này vô dụng, Lưu Hồng sao lại nghĩ đến ngoại tình, cũng sẽ không làm ra chuyện ầm ĩ như vậy.
Kết quả đến giờ vẫn có người bàn tán chuyện này, Lưu Viên Triêu nghĩ một chút liền nhịn giận, đương nhiên đối với Lưu Hồng cũng không có thiện cảm, may mà cô ta lập tức đi tây bộ.
Dù có thể sau này sẽ về, nhưng khoảng cách xa như vậy, về một chuyến cũng không dễ dàng, cũng không cần lo lắng cô ta sẽ gây thêm rắc rối.
Lưu Anh Hào cũng ghét vợ chồng Lưu Hồng, vốn dĩ lần này thăng phó giáo sư, hắn có khả năng rất lớn.
Kết quả Lưu Hồng lại làm ra chuyện lớn như vậy, kết quả hắn bị đối thủ các kiểu nhắm vào, sau đó tiếc nuối không được lên phó giáo sư.
Phải biết rằng lần này là cơ hội tốt nhất trong mấy năm qua của hắn, kết quả rõ ràng tất cả đã chuẩn bị xong, các mối quan hệ cũng đã đi lại rồi.
Kết quả cố gắng nhiều như vậy, lại đổi về một trò cười lớn như vậy.
Nếu có thể, Lưu Anh Hào hy vọng vợ chồng Lưu Hồng ly hôn nhanh, sau đó cả hai rời khỏi kinh thành, không kể họ đi đâu, tóm lại trong một khoảng thời gian, họ đừng xuất hiện ở kinh thành nữa.
Nghe Lưu Viên Triêu nói vậy, mắt Lưu Anh Hào sáng lên, đúng vậy, sao hắn quên chuyện này.
Lưu Hồng không phải vẫn muốn đưa Mạnh Phi ra nước ngoài học, thật ra cũng có thể đổi ý mà.
"Đúng vậy, ta cũng thấy anh cả nói rất đúng, Tiểu Phi ra nước ngoài học, sau này làm việc ở nước ngoài, Mạnh Sĩ Ân là bố ruột của nó thì sao."
"Không tìm được người, hắn tìm ai để lo việc dưỡng lão."
"Nhưng mà này, ta nói cho chị nghe này, chị cả, Tiểu Phi ra nước ngoài cũng không an toàn nhất đâu, ta thấy chị tốt nhất cũng ra nước ngoài."
"Như vậy sẽ không lo lắng về nó nữa, không thì dù chị và Mạnh Sĩ Ân ly hôn, một khi hắn không có tiền không nhà cửa, thân thể già yếu, chị nghĩ mà xem đức hạnh của cô em gái hắn, không tìm được Tiểu Phi chẳng lẽ thôi sao?"
"Bọn họ sẽ tìm được chị, sau đó quăng Mạnh Sĩ Ân ra trước cửa, chị nói phải làm sao?"
Lưu Văn ngẩng đầu nhìn ba người, được thôi, chuyện này là của Lưu Hồng, không đến lượt nàng nhiều lời.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận