Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 234: Đệ đệ là đại lão 38 (length: 8128)

Vấn đề này thật sự làm khó Lưu Văn, khiến nàng không biết trả lời như thế nào, chần chừ một lúc sau.
"Nói thật lòng đi, thật ra ta rất hối hận, hối hận đã không sớm một chút nói, lúc ta mới vừa đi, vẫn là mùa hè, vì ở ban công, trời nắng nóng quá, còn có muỗi rất nhiều."
"Đều không có quạt."
"Sau đó thời tiết lạnh, đến cuối tháng mười, cảm giác rất lạnh, gió thổi không ngừng vào."
"Sau đó Lưu Hàm và Lưu Lực đều nói ta là nhà quê, là ăn không ở không, ông bà nội nghe thấy, cũng không nói gì."
"Bác hai và thím hai cũng chẳng ai có vẻ mặt vui vẻ, lúc ăn cơm, ta rất là gò bó, không dám ăn nhiều đồ ăn, nếu không thím nhất định sẽ dùng giọng Hải thành phố nói ta là quỷ đói đầu thai."
"Ta ăn không no, ta đi mua chút đồ ăn vặt ăn, bọn họ thấy liền muốn ăn, sau đó nói ta không chịu ăn cơm, có tiền thì xài lung tung."
Có những lời không thể nói hết với Phùng Quyên, nếu không nàng sẽ nổi giận lên, lại muốn cãi nhau với Lưu Cường.
Dù thế nào, họ đều là người nhà của Lưu Cường, nghe người khác nói về Lưu Cường như vậy, trong lòng Lưu Cường nhất định không thoải mái.
Hiện tại thì khác, biết Lưu Cường vừa rồi nhất định không hài lòng, thêm nữa chỉ có hai cha con ở đây, Lưu Văn cũng không giúp Lưu Cường giấu diếm làm gì.
"Hơn nữa sau khi thành tích của ta tốt lên, bác hai biết mỗi ngày ta đều muốn giải đề, tiếng bước chân lớn hơn, sau đó còn nói chuyện lớn tiếng."
"Còn bắt ta chỉ bài cho Lưu Hàm, ta không vui, liền nói ta nhỏ nhen."
"Ta biết thật ra bác hai chỉ không muốn thành tích của ta tốt, trong lòng lo cho hắn, nếu thành tích của ta tốt lên, sẽ làm người ta thấy Lưu Hàm bọn họ là đồ ngốc, ông bà nội cũng sẽ nghĩ tới ngươi."
"Vì ông nội đã nói, ta không hổ là con gái của ngươi, giống ngươi học giỏi."
"Lúc ông nội nói vậy, ta thấy mặt bác hai biến sắc."
Cẩn thận nghĩ lại một chút, "Đúng, chính là sau lần đó, bác hai bắt đầu giở các trò vặt."
"Còn kêu Lưu Hàm cuối tuần hẹn ta ra ngoài, rõ ràng lúc ta mới đến Hải thành phố, ông nội đã nói, hy vọng Lưu Hàm dẫn ta đi trung tâm thành phố dạo chơi, nhưng thím hai tìm cớ từ chối, nói Lưu Hàm phải bận học."
"Lưu Hàm có thời gian đi chơi với bạn bè, nhưng lại không dẫn ta đi chơi, đợi đến khi thành tích của ta tốt lên, hắn lại đề nghị cho ta ra ngoài chơi, chẳng phải muốn ta cả ngày đi chơi, không chịu giải đề sao?"
Hừ, tưởng rằng nàng không nhìn ra dụng tâm của Lưu Cương, chẳng qua muốn làm cho nàng cảm thấy bên ngoài chơi vui hơn học, đừng cả ngày chỉ giải đề mà thôi.
Lưu Cường nghe Lưu Văn phân tích, thật sự không thể nào bênh vực cho anh em mình được.
"Thật ra ta rất may mắn, là ta đi Hải thành phố, nếu là Bân Bân đi Hải thành phố, không biết sẽ bị bọn họ bắt nạt đến mức nào."
Vì người đi là Lưu Văn, Lưu Cường biết vợ chồng Lưu Đức Phúc là người trọng nam khinh nữ, sẽ không thích Lưu Văn, tối thiểu sẽ không hơn Lưu Lực trong lòng hai người họ.
"Ba, ba đừng thấy con nói quá đáng, thật ra hành động của bọn họ còn quá đáng hơn, ba nghĩ lời nói vừa rồi của bọn họ là quá đáng sao."
"Thật ra họ còn có thể làm quá đáng hơn nữa."
A, còn có thể quá đáng hơn nữa? Lưu Cường đã cảm thấy lời họ nói đã quá đáng lắm rồi, không ngờ Lưu Văn nói còn quá đáng hơn, hắn thật không dám nghĩ nữa.
"Bọn họ còn có thể nói gì?" Lưu Cường khó hiểu hỏi.
"Nào là nói ba như thế này như thế nọ, càng quá đáng hơn là, bọn họ trực tiếp phớt lờ ba, không quan tâm ba nói gì, bọn họ cũng sẽ không trả lời."
"Rõ ràng họ ở ngay trước mặt, nhưng họ cũng không nhìn ba, không trả lời ba, cảm giác đó mới khiến ba không thể nào chấp nhận được."
Lưu Văn thật sự rất khâm phục cả nhà Lưu Cương, vì một căn phòng nhỏ, thế mà có thể bắt nạt một đứa trẻ như Lưu Văn đến như vậy, thật không phải bình thường.
Lưu Cường kinh ngạc đến ngây người, "Còn có chuyện này."
"Đúng đó." Lưu Văn nhỏ giọng nói, "Cho nên con muốn dọn ra ngoài, nếu như cứ ở lại chỗ đó, lòng con nguội lạnh, thân thể con cũng lạnh."
"Sau khi dọn ra ngoài, dù bận một chút, một ngày ba bữa đều là tự con làm, nhưng lúc con ở chỗ ông bà nội, con cũng phải làm việc nhà."
"Đủ kiểu bắt bẻ người khác, cái này không được, cái kia không xong, con thừa nhận con làm có chỗ chưa tốt, nhưng họ bắt bẻ con, sao họ không tự mình làm?"
"Sau khi con dọn ra ngoài ở, tuy chỉ có một mình con, nhưng thật sự không cảm thấy phiền phức."
"Tối thiểu con làm việc, không ai lải nhải."
"Đúng." Lưu Văn nghĩ đến một chuyện, "Ba à, nếu bà nội nói với ba, lo con vừa đi học vừa phải về nhà nấu cơm, bà lo con không kịp, muốn con sang nhà ông bà nội ăn cơm."
"Ba nhất định phải từ chối giúp con." Trước kia Nhạc Hồng đã từng đề nghị, nhưng Lưu Văn từ chối, nàng chỉ lo lần này gặp Lưu Cường sẽ lại đề nghị.
"Ba biết rồi." Lưu Cường hiểu, Nhạc Hồng đưa ra yêu cầu này, không phải xuất phát từ góc độ của Lưu Văn, mà là mỗi tháng thiếu năm trăm tiền, bà ta không nỡ.
Nếu cơm nước bên đó ổn, Lưu Cường còn không quan trọng, nhưng cơm nước không tốt, còn có đủ thứ phiền phức, đương nhiên Lưu Cường không nỡ.
"Con sống một mình hiện tại không tốt sao, đâu cần phải thay đổi tới thay đổi lui."
Nghe Lưu Cường đảm bảo, Lưu Văn thở phào một hơi dài, như vậy không cần lo Nhạc Hồng lại nghĩ ra chiêu trò gì.
Nghe Lưu Văn thở dài một hơi, Lưu Cường rất muốn biết nửa năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại khiến Lưu Văn lo lắng và bất an về nhà họ Lưu đến vậy.
Lưu Cường cảm thấy những chuyện về gia đình, hắn luôn suy nghĩ một cách hiển nhiên, cảm thấy mọi người trong nhà hẳn là như trước kia, nhưng nghĩ lại thì biết đây chỉ là ý tưởng tốt đẹp của hắn mà thôi.
Đến thủ phủ, Lưu Bân để xe ở tổng bộ, vừa vặn lát nữa có đồng nghiệp nghỉ về, có thể lái xe về trang trại, tiện đường giao tài liệu, hai cha con liền đến nhà ga.
May mà chuyến tàu của họ bắt đầu đi từ trạm cuối, Lưu Văn tìm được toa tàu, đứng vào trong, nhận gói đồ Lưu Bân đưa qua cửa sổ.
Ngoài đồ Lưu Văn muốn mang là quả khô ra, Lưu Cường cũng mang không ít, theo lời hắn thì người đã từng ở nông trường đều nhớ trái cây của tỉnh Cương, tiếc là trái cây tươi không thể mang đi, chỉ có thể mang quả khô.
Lưu Văn rất tán thành, "Trái cây tỉnh Cương cứ để vậy là ngon nhất." Chỉ là sơ chế đơn giản, không hề thêm thứ gì, mà lại ngon không tưởng.
"Chỉ có điều đóng gói hơi kém, nếu như đóng gói đẹp hơn, con nghĩ chắc sẽ bán rất chạy."
Cái cách đóng gói kia, Lưu Văn còn có chút không dám nhìn nữa, thật sự quá tệ.
"Đồ ngon đến đâu mà đóng gói không tốt, cũng làm người ta sợ chạy mất." Lưu Văn thầm nghĩ.
"Nếu như đóng gói đẹp hơn, con cũng có thể bán được giá tốt hơn."
"Hiện giờ đồ tốt mà lại bị bán với giá hàng vỉa hè." Tuy cũng kiếm được tiền, nhưng vấn đề là một cái kiếm nhiều tiền, một cái kiếm được chút ít, trong lòng chắc chắn không được thoải mái.
Lưu Cường đang thu dọn đồ đạc, nghe Lưu Văn lẩm bẩm, nhớ đến có vài người từng đề cập như vậy, nhưng khi đó hắn chỉ nghe qua rồi bỏ đó, không để trong lòng.
Nhưng hiện tại hắn tính làm chút kinh doanh, đương nhiên muốn đi khảo sát một chút, có lẽ công việc kinh doanh này có thể cân nhắc, Lưu Cường ghi nhớ trong lòng, tính đợi lát nữa bàn bạc với Trương Huy một chút.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận