Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 730: Hiếu thuận nữ thay đổi 86 (length: 8123)

Lưu Văn đứng lên, "Hôm nay liền ở nhà ta ăn cơm."
"Ta, ta về sau không thể tới đây nữa sao?" Mạnh Phi ngữ khí run rẩy nói.
"Thỉnh thoảng tới thì được, nhưng mà thường xuyên quá thì xin lỗi, thật sự sẽ mang đến cho chúng ta rất nhiều phiền phức."
"Vì tiếp đãi ngươi, chúng ta không thể tùy tiện ăn đồ."
"Bởi vì ngươi là một đứa trẻ, đợi ngươi ăn xong bữa tối, chúng ta còn phải lái xe đưa ngươi về."
"Vốn dĩ buổi tối, chúng ta đều có sắp xếp."
"Sắp xếp?" Mạnh Phi ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Văn, "Tiểu di, dì muốn viết sách?"
"Đúng vậy, ta muốn viết vài thứ, ta muốn học một vài thứ." Mặc dù Lưu Văn nói là ở đơn vị không có cơ hội thăng chức, đủ kiểu muốn nằm ngửa, nhưng có thật sự nằm ngửa được không?
Nàng vẫn muốn học tập, tranh thủ có thể lấy được bằng đại học.
"Chú của con, cũng muốn học mấy thứ liên quan đến kiến trúc." Chu Hiên đang xem mấy quyển sách về chuyên ngành.
Lưu Văn mỗi ngày đều phải gõ chữ, Mạnh Phi biết điểm này, không ngờ Chu Hiên cũng muốn học tập, "Chú cũng muốn học sao."
"Đúng vậy, không học, sao có thể tiến bộ được."
"Lần trước con tới, không phải đã thấy nhà chú có rất nhiều sách, con đừng nghĩ rằng mấy cuốn sách đó, chúng ta chỉ để trưng bày thôi nhé."
Lưu Văn vừa sơ chế nguyên liệu nấu ăn, "Dì biết con cảm thấy lời dì vừa nói, rất là lạnh lùng."
"Cảm thấy nhà dì có tiền, cho con ăn bữa cơm thì sao."
Mạnh Phi không ngờ chủ đề này lại quay lại, đối với lời Lưu Văn nói, cậu không phản bác, cậu đúng là cảm thấy vậy.
"Dì cũng biết, con ăn bữa cơm, sau đó để con tự về cũng không sao, nhưng mà con nghĩ nhiều quá không?"
"Con ở nhà dì ăn mấy tháng, đến lúc đó quần áo con hơi ngắn hoặc rách, ba con cũng sẽ không mua mới cho con đâu, mà con lại là một người sĩ diện, dì là dì nhỏ thấy con mặc đồ cũ, dì xem như không thấy sao?"
"Thôi được rồi, nếu dì không nỡ, dì lại móc tiền mua quần áo mới cho con, rồi đến giày dép các kiểu."
"Ba con chắc hẳn là tiền không được dư dả, không có cách nào cho con tiếp tục đi học, con chắc chắn không vui."
"Con sẽ khóc lóc, hy vọng có người đóng học phí, dì không nỡ lòng, lại lần nữa móc tiền."
"Dì cũng có thể đoán được, ông bà nội con biết chuyện, chắc sẽ cảm thấy dì là đồ ngốc, dễ dàng bị mắc mưu như vậy."
"Cho nên có một số việc, dì luôn cảm thấy nếu đã cảm thấy là phiền phức, thì từ đầu đừng có nhúng vào."
"Ta, ta..." Mạnh Phi bị Lưu Văn nói thẳng thừng như vậy, sắc mặt trắng bệch.
"Ta thật không hiểu, Lưu Viên Triêu cũng được, Lưu Anh Hào cũng vậy, nếu không thì còn có vợ chồng Lưu Nguyên, tại sao lại tìm tới ta."
"Con đừng nói là con sang chỗ cậu của con, ta nghe ngóng rồi, con cũng chỉ mới đến có một lần."
"Còn chưa ăn cơm, cho dù đến giờ ăn."
"Con nói con tới nhà cậu, đúng lúc tới giờ ăn, con vẫn còn quay lưng bỏ đi, còn ở nhà ta, là ở lại dùng bữa luôn."
"Có phải là cảm thấy ta dễ nói chuyện lắm không hả." Lưu Văn càng cảm thấy bọn họ quá bắt nạt người.
Mạnh Phi không ngờ Lưu Văn lại còn cùng Lưu Viên Triêu bàn về chuyện này, không phải nói Lưu Văn và người nhà họ Lưu quan hệ không tốt sao?
"Có một số việc vẫn nên liên lạc tin tức chút, đừng để người ta biến thành thằng ngốc oan uổng." Lưu Văn cười nhìn về phía Mạnh Phi.
"Nói về quan hệ, ta và bất kỳ ai trong nhà họ Lưu đều không tốt, mẹ con với cậu của con rất thân, ta nhớ trước đây hai nhà thường xuyên đi du lịch."
"Thường xuyên cũng liên hoan, qua nhà nhau ăn cơm, nếu quan hệ tốt như vậy, Mạnh Sĩ Ân hiện tại không quản con, con không phải nên tìm đến họ sao, kết quả con lại tìm ta, đây không phải rõ ràng coi ta là thằng ngốc oan uổng sao?"
"Ta, ta..." Mạnh Phi không ngờ mặt này lại còn có nhiều sai lầm đến vậy, "Ta chỉ là cảm thấy ta và Tiểu Minh khá hợp."
Đúng vậy, cậu và Chu Minh nói chuyện hợp, bọn trẻ có nhiều tương tác mà.
Cùng Chu Minh hợp? Lưu Văn suýt nữa cười chết trước cái giải thích này, "Con nói con hợp với Tiểu Minh hả?"
"Con cảm thấy các con nói chuyện với nhau ở đâu?"
"Người con nên nói chuyện hợp là Lưu Vĩ mới phải."
"Thôi được rồi, con làm bài đi, dù sao, bài vở vẫn phải làm, tiền đồ vẫn phải lo."
Nên nói đều đã nói, Lưu Văn cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể để Mạnh Phi tự mình làm bài.
Lại là làm bài tập, Mạnh Phi không muốn làm bài, "Con không muốn làm, con thi được đại học thì sao chứ."
"Ba con cũng là sinh viên đại học, kiếm tiền còn không bằng chú của con."
"Con bây giờ chỉ muốn cố gắng kiếm tiền." Mạnh Phi đến giờ vẫn cảm thấy nếu nhà có tiền, Lưu Hồng nhất định sẽ không đi.
Không muốn học hả? Chỉ muốn kiếm tiền hả, Lưu Văn cũng chỉ là nghe qua thôi, dù sao không phải con mình, tương lai nó như thế nào cũng đâu liên quan đến nàng.
"Con không muốn học thì đừng học." Lưu Văn cũng không ép buộc, "Con muốn kiếm tiền thì tự bàn với ba con."
Mạnh Phi cho rằng Lưu Văn sẽ khuyên cậu một chút, kết quả không ngờ, cô lại không hề khuyên mà còn thuận theo ý của cậu mà nói, điều này khiến tâm trạng cậu có chút khó chịu.
Mạnh Phi cho rằng Lưu Văn chỉ đang hù dọa cậu, lát nữa sẽ dặn dò cậu học tập, kết quả đợi đến khi Chu Minh đi học thêm về, ba người họ ăn xong cơm, cũng không ai nhắc tới chuyện bắt cậu học tập.
Chu Minh thấy Mạnh Phi, cũng hơi ngạc nhiên, sau khi chào hỏi liền vào toilet rửa tay.
"Ăn cơm." Hôm nay Chu Hiên có xã giao, nên Chu Minh về đến nhà liền có thể bắt đầu ăn cơm.
Mạnh Phi còn tưởng là họ sẽ đợi Chu Hiên về, không ngờ lại chẳng chờ mà đã ăn trước, không đợi cậu sao?
"Hôm nay ba có xã giao à?" Chu Minh bưng thức ăn từ bếp ra.
"Ừ, hôm nay mời người đi ăn cơm." Sau đó nhìn về phía Mạnh Phi, "Tiểu Phi, con ăn cơm xong thì về sớm đi, hôm nay không có ai đưa con."
Xe đưa xe đón? Ngẫu nhiên một lần thì còn được, chứ nếu thường xuyên như vậy thì chẳng lẽ lại còn mỗi lần đưa nó về hay sao?
Mạnh Phi "ờ" một tiếng, "Con biết rồi."
Chu Minh liếc nhìn Mạnh Phi, có thể thấy rõ là người này đang không vui, tình huống gì vậy? Chẳng lẽ trước khi cô về đến nhà, bọn họ nói chuyện không hợp nhau sao?
"À, vừa rồi con nói không muốn học, muốn đi làm ăn phải không?" Lưu Văn không hề quan tâm đến tâm trạng Mạnh Phi thế nào.
Mạnh Phi nghe Lưu Văn hỏi vậy thì mừng rỡ, cậu biết mà, không có người lớn nào thấy con nít không thích học sẽ không lo lắng cả, cậu vội ừ một tiếng.
"Nếu con không muốn học, muốn đi làm ăn, thì Tiểu Minh nhà dì muốn đi học, vậy tức là hai đứa sau này không chung đường."
"Con không thể làm chậm trễ việc học của Tiểu Minh, cho nên phiền con, sau này đừng tới nhà dì nữa."
"Không phải dì lo lắng gì, mà là dì sợ, con làm hư Tiểu Minh nhà dì." Những lời này có quá đáng không?
Hoàn toàn không quá đáng, kiếp trước Lưu Hồng nói không ít lời như vậy, đương nhiên, kiếp này, Lưu Hồng không có cơ hội nói nữa rồi.
Mạnh Phi ngây người, cậu vốn cho rằng Lưu Văn sẽ khuyên cậu học tập, kết quả không ngờ lại tới màn này.
Trong lòng cậu, điều này chẳng khác nào hoàn toàn không coi trọng cậu, cảm thấy cậu không có tiền đồ, "Tiểu di, dì sao vậy, dì sao lại..."
"Dì hỏi con rồi, con nói không muốn học, con chỉ muốn làm ăn kiếm tiền, điều này, dì đã xác nhận với con rồi."
"Vì con sau này sẽ là một người lăn lộn trong xã hội, dì để con với Tiểu Minh giữ khoảng cách, điều này cũng không sai."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận