Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 46: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 46 (length: 8367)

Lưu Văn biết Lưu Hà chắc chắn không bỏ qua nàng, nhưng biết làm sao, hiện tại Lâm Viễn đã giải quyết sự tình rồi.
Dù nàng có huy động toàn bộ thanh niên trí thức nông trường, thôn bên trong cũng sẽ không bỏ mặc một hai.
Lưu Văn trước kia đến mùa đông, đều nghĩ đến ngủ nướng, rốt cuộc việc nhà nông không nhiều, nằm trong ổ chăn ấm áp chẳng lẽ không thoải mái sao?
Nhưng hiện tại không được a, hiện tại nơi này không chỉ có bốn người bọn họ, hơn nữa lát nữa sẽ có người đến đây nấu cơm, không thể để người ta cảm thấy nàng rất lười biếng a.
Lưu Văn ngáp một cái rồi đứng dậy, sau đó đánh răng súc miệng, rồi đi đến nhà chính học tập.
Biết mình dậy không sớm, nhưng không ngờ nàng lại là người cuối cùng.
Lưu Văn biết mọi người đều rất nghiêm túc, không ngờ lại nghiêm túc như vậy, hít sâu một hơi.
Mặc dù vị trí thứ nhất nàng không tranh, nhưng cũng không thể cứ luôn là người cuối cùng a.
Đợi đến khi nghe từ Vương Quyên kể, so với nàng còn dậy sớm hơn một người, bắt đầu học từ lâu rồi, nàng cảm thấy đứng cuối cùng thật ra cũng không tệ.
"Mặc dù ôn tập nhiều thì tốt, bất quá ta cảm thấy hiệu suất tương đối quan trọng." Lưu Văn nghĩ nghĩ, biểu thị nàng không để ý đến thời gian học thực tế dài hay ngắn, chỉ cần có hiệu quả là được.
Thấy Lưu Văn cứ mãi nói, học tập yêu cầu hiệu suất này kia, không khỏi buồn cười, "Biết ngay ngươi không thể dậy sớm mà."
"Đúng a, rốt cuộc ta tuổi còn nhỏ, ta bắt đầu làm đề đây." Thôi vậy, không nói chuyện phiếm nữa, xung quanh mọi người đều đang làm bài, hoặc là sao chép, cứ cảm thấy chỉ có mình nàng không đàng hoàng.
Để mọi người không cảm thấy nàng không chăm chú, vẫn nên cầm bài thi hôm qua chưa làm xong, tiếp tục giải đề.
Người nghiêm túc sẽ không để ý đến thời gian trôi qua, cũng không chú ý đến thời gian.
Đợi đến khi họ nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài sân đều sửng sốt, nghĩ lẽ nào là người đến nấu cơm rồi sao?
Lâm Viễn buông sách xuống đi mở cửa, vừa mở cửa đã thấy một đám người đều kinh ngạc đến ngây người, chuyện gì thế này?
Không khỏi lo lắng, lo lắng bọn họ sẽ xông vào. "Các ngươi đây là?"
Lâm Viễn không nghĩ đến Lưu Hà thế nhưng lại lợi hại như vậy, chỉ một buổi tối mà đã triệu tập nhiều người như vậy.
Xem ra mọi người đều mong chờ vào thi đại học, vượt quá dự đoán của hắn, áp lực rất lớn a.
"Các ngươi?" Lâm Viễn đứng ngay cửa, cũng không bảo bọn họ vào.
"Chúng ta, chúng ta..." Mặc dù bọn họ đã nói, là đến mượn sách của người trong này, nhưng lúc thực sự muốn mở miệng thì, lại không biết nên nói thế nào.
Trước kia bọn họ nghĩ là, đến càng nhiều người, có thể dễ nói chuyện với Lâm Viễn bọn họ hơn, nhưng bây giờ thế nào cũng thấy là đang uy hiếp người ta.
"Các ngươi có phải là muốn mượn sách giáo khoa cấp ba không?" Lâm Viễn cũng không đợi bọn họ, với bộ dạng ấp úng như vậy, không biết khi nào mới chịu mở miệng, thà thẳng thắn, trực tiếp hỏi ra luôn.
Đối phương nghe thấy Lâm Viễn dứt khoát như vậy, liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng đúng."
"Thật xin lỗi." Lâm Viễn nhìn vẻ mặt kích động của bọn họ, "Chúng tôi cũng có sách để đọc."
"Mấy người các ngươi chỉ có bốn người, làm sao có thể đọc hết?" Nhiều người như vậy, Lưu Hà có chỗ dựa, cũng đứng lên.
"Ai nói với ngươi chúng tôi chỉ có bốn người." Lâm Viễn rất khó hiểu, "Chúng tôi cùng với những người trong thôn muốn tham gia thi đại học cùng nhau ôn tập."
"Như vậy không được sao?" Lâm Viễn nhìn vẻ đắc ý của Lưu Hà, hừ, không biết đắc ý cái gì, thật sự cho là mang nhiều người đến là có thể mượn được sách, thật là nằm mơ mà.
Cái gì? Lưu Hà kinh ngạc đến ngây người, "Các ngươi các ngươi..." Rõ ràng hôm qua tối nàng đến đây, hoàn toàn không nghe họ nhắc đến chuyện này, sao bây giờ lại như vậy...
Lưu Hà muốn lớn tiếng nói Lâm Viễn gạt người, nhưng nàng không dám, đối phương nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Sao vậy, chúng tôi ở đây là thanh niên trí thức, đương nhiên phải cùng người trong thôn cùng nhau học ôn tập rồi."
"Ta cũng không hiểu, chỗ các ngươi chẳng lẽ không có người nào có sách cấp ba sao?"
"Các ngươi không có mang, nhưng những người tới sớm hơn, có lẽ con cái họ đang học cấp ba đó, các ngươi có thể tìm họ mượn sách mà." Lâm Viễn nhớ đến mấy đứa nhỏ trong nông trường đang học cấp ba, bọn chúng chắc chắn có sách.
"Bọn họ, bọn họ cũng muốn tham gia thi đại học." Có người không vui nói, sau khi tin tức lan ra, rất nhiều người liền tìm đến họ, kết quả đối phương đáp lại, chúng tôi cũng muốn tham gia thi đại học.
Haizzz, sách không mượn được, ngược lại nghe phải tin chẳng lành.
"Chúng tôi cũng muốn thi đại học, chúng tôi cũng đang bận ôn tập đây, thật sự là, nhiều người như vậy mà chỉ có một bộ sách, các ngươi có thấy ngại khi đi mượn không?"
Lâm Viễn đại khái cũng thấy mình nói nặng lời rồi, "Ta nhớ không lầm thì trong nông trường có trường cấp ba mà, các ngươi có thể đến hỏi lãnh đạo nông trường xem."
"Dù không có sách, nhưng có trường học, có thể cho các ngươi đi học." Điều Lâm Viễn nghĩ bây giờ là phải làm cho bọn họ rời đi.
Về phần sau này trường cấp ba nông trường mở lớp phụ đạo cho thí sinh thi đại học, rốt cuộc ai có danh ngạch đó thì còn phải xem năng lực của bọn họ.
Lâm Viễn biết nói vậy thì có hơi bất công, nhưng không còn cách nào khác, nếu không đuổi họ đi thì căn bản không có cách nào mà ôn tập cho đàng hoàng.
"Mặc dù các ngươi không có tài liệu, nhưng thử nghĩ xem, rất nhiều người tham gia thi đại học, cũng không có sách vở gì cả."
Lâm Viễn tận tình giải thích với họ, cũng đưa ra ý kiến, nhưng không ai chịu đi.
Lâm Viễn thừa biết vì sao họ không chịu đi là vì đánh cược hắn sẽ không nỡ.
"Sách không thể cho mượn, chỉ có thể đến đây chép sách thôi." Lâm Viễn chỉ có thể lật quân bài cuối cùng.
"Nếu như các ngươi vẫn không đồng ý, ta cũng hết cách rồi."
"Mỗi lần chỉ có thể ba người, các ngươi tự chọn người đi."
"Cơm ăn, tự các ngươi chuẩn bị." Lâm Viễn chỉ lo nếu như Lưu Hà tranh được một suất, nghênh ngang mà đến đây tay không thì chết dở.
"Bây giờ bọn tôi ăn là do những người cùng ôn tập với bọn tôi cung cấp." Ý là đừng có nghĩ rằng bọn tôi có thể bao ăn cho các người.
"Được, các ngươi thương lượng đi." Lâm Viễn cũng mặc kệ nhiều vậy nữa, vào ăn cơm rồi bắt đầu ôn tập, không thể trễ nải thêm thời gian.
Thanh niên trí thức nông trường lúc trước thì lo lắng, lo lắng Lâm Viễn không đồng ý, rốt cuộc sách là của họ, không đồng ý thì làm được gì.
Nếu là đổi thành bọn họ, trong tình huống này ai cũng không muốn cùng người khác dùng chung sách, nghe Lâm Viễn đồng ý cho bọn họ đến chép sách thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lập tức có một vấn đề lớn, đó là ai sẽ đi chép sách.
Ai cũng biết ai có thể chép sách sẽ đoạt được một bước đi trước, nếu như vừa nãy họ đoàn kết để đối phó Lâm Viễn, thì bây giờ mọi người đang nhìn nhau không vừa mắt.
Lưu Văn ở trong phòng ăn cơm, nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, "Là chị ta hả?"
Lâm Viễn gật gật đầu, "Cứ theo kế hoạch đã định mà làm."
Hôm qua bọn họ cũng đã bàn qua, dù có kéo những người muốn thi đại học ở trong thôn cùng tham gia, thì cũng không cách nào ngăn cản được đám thanh niên trí thức nông trường.
Sách thì không thể để cho họ mang đi, không chừng khi nào mới trả, nhưng có thể để cho họ tới đây chép, chỉ là số lượng người không thể quá nhiều.
"Có tranh giành rồi." Lưu Văn ăn nốt bát cháo, "Lại là một ngày nỗ lực đọc sách."
Lâm Viễn cũng vào nhà chính chuẩn bị ôn tập, còn đám người bên ngoài đang tranh luận xem chọn ai thì cả bọn làm như không nghe thấy.
Nếu là bình thường, mọi người cũng sẽ chạy ra xem náo nhiệt, nhưng bây giờ việc học mới là quan trọng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận