Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 54: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 54 (length: 8361)

Lưu Thành biết vợ không tin hắn nói, "Thật mà, ngươi hẳn phải biết cha mẹ ta bất công."
"Bọn họ há miệng ngậm miệng nói Tiểu Văn thế nào là bạch nhãn lang, đủ thứ mặc kệ anh chị em, y như lúc trước nàng ở nhà phải chịu đựng."
"Đổi thành nhà ai cũng không thể có thái độ tốt với bọn họ được."
Vợ Lưu Thành nhớ lại chuyện hàng xóm kể trước đây, "Chuyện đều là Tiểu Văn làm?"
"Đúng đó, sáng sớm đã phải dậy mua thức ăn nấu cơm giặt quần áo, mỗi ngày tan học về, phải về nhà nấu cơm trưa, buổi tối cũng vậy."
"Chờ làm xong hết mọi việc, mới làm bài tập một chút, mẹ ta đã đến gọi đi ngủ sớm, bảo mọi người nghỉ ngơi sớm."
"Có thể nói nàng chẳng có bao nhiêu thời gian đọc sách, nhưng vẫn có thể đứng trong top hai mươi của niên cấp."
"Tiểu Lượng bọn họ thành tích tốt, trong top mười của niên cấp, nhưng họ không muốn làm việc nhà, mỗi ngày có cả đống thời gian ôn bài."
"Ngươi xem đấy, chỉ cần Tiểu Văn lần này thi đại học, thành tích tuyệt đối nghiền ép hai đứa kia."
So với Lưu Văn, Lưu Thành ghét nhất là đôi long phượng thai Lưu Lượng và Lưu Hà, ỷ vào cha mẹ cưng chiều, không ít lần ngáng chân hắn.
Hơn nữa Lưu Văn con người này, rõ là không muốn lui tới nhiều với nhà, cũng không cần đến chỗ tốt của nhà.
"Vậy chẳng phải là muốn tức chết Lưu Lượng?" Vợ Lưu Thành đảo mắt, so với việc Lưu Lượng thích đắc ý trước mặt bọn họ, càng mong Lưu Văn có được thành tích tốt.
Tức chết Lưu Lượng? Lưu Thành nằm mơ cũng nghĩ tới, "Ta cũng hy vọng có thể tức chết hắn."
"Nhưng mà ngươi hẳn nghe qua một câu rồi." Lưu Thành dừng lại một chút, "Người tốt mệnh không dài, người xấu sống ngàn năm."
"Người xấu như Lưu Lượng, chắc không dễ gì gặp chuyện."
"Ngày mai ăn cơm, chúng ta cứ hỏi xem Lưu Lượng được mấy điểm." Dù biết hỏi sẽ khiến vợ chồng Lưu Quý không vui, nhưng thế thì sao, cứ thích chọc tức chết họ thôi.
Trong chuyện này, vợ chồng Lưu Thành hoàn toàn nhất trí quan điểm, "Đúng, ngươi nói lần này mà không thi được thành tích tốt, Lưu Lượng có phải còn định thi lại không?"
Vợ Lưu Thành cảm thấy Lưu Lượng không thể dễ dàng bỏ cuộc vậy được, nhất định sẽ thi lại.
"Thi lại?" Lưu Thành không hề lo lắng, "Báo danh thi đại học là quyền của hắn."
"Nhưng hắn cũng không nên như ông trời con, việc nên làm thì phải làm."
"Sau này nếu hắn không làm việc, ngươi cũng đừng làm." Đến lúc đó việc nhà sẽ do Địch Mẫn làm, còn Lưu Thành chẳng chút áy náy.
Vợ Lưu Thành nghe xong có thể không phải làm việc nhà, đương nhiên đồng ý, "Đúng đó, sao hắn lại không phải làm gì chứ."
"Hừ, ngươi mới là trưởng tử, hắn là long phượng thai thì đã sao."
"Là long phượng thai là hơn người sao?" Vợ Lưu Thành nhớ lại mỗi lần cha mẹ chồng nhắc đến Lưu Lượng, lại bảo hắn là long phượng thai, sau này sẽ có tiền đồ.
"Lần này xem đứa long phượng thai họ mong chờ được bao nhiêu điểm, xem họ có còn đắc ý được không."
Vợ chồng Lưu Thành bàn bạc xong cách ra tay, rửa mặt xong rồi chuẩn bị đi ngủ.
Vợ chồng Lưu Quý về phòng, thấy Lưu Lượng ngồi trước bàn học khóc thút thít, liền biết lần này con trai thật sự không được điểm tốt.
Hai người nói không buồn lòng là giả, dù sao vì chuyện thi đại học này, nhà không hề xảy ra tranh cãi, nếu mà đỗ thì tất cả đều vui, giờ thì trượt rồi.
Vợ chồng Lưu Quý cũng nghĩ ra được ngày mai vợ chồng thằng cả, không biết sẽ nói thế nào đây, hai ông bà bất đắc dĩ thở dài.
"Con nghĩ rồi, con chuẩn bị thi đại học tiếp." Trên đường về nhà, Lưu Lượng nghĩ rất nhiều, có lẽ sẽ vất vả, sẽ có nhiều đối thủ, bài thi độ khó cũng sẽ tăng.
Nhưng thế thì sao, lẽ nào cả đời cứ ở xưởng làm công nhân, bây giờ bằng cấp cấp 3 còn được, tính là có chút kiến thức, nhưng vài năm nữa, sinh viên ra trường sẽ càng ngày càng nhiều, bằng cấp 3 sẽ ngày càng mất giá.
Mà đến lúc đó, hắn còn có cơ hội vào nhà máy làm sao? Chắc chắn không có cơ hội.
Tóm lại, có lẽ sẽ vất vả, có lẽ cũng sẽ tiếp tục trượt, nhưng hắn không muốn phải hối hận.
Tiếp tục thi đại học á, Lưu Quý ngần ngừ, "Thật không ngờ con lại thi ra thành tích như vậy."
Lưu Quý dù không biết điểm tối đa bao nhiêu, cũng không biết những người khác được bao nhiêu điểm, chỉ biết là, nhìn vẻ mặt của Lưu Lượng, thì chắc chắn điểm không tốt.
Thi lại một lần thì sẽ được điểm tốt sao? Lưu Quý ngần ngừ, chỉ có một tháng thôi mà vợ chồng Lưu Thành đã đủ kiểu làm ầm lên rồi, nếu mà thêm nửa năm nữa, không biết còn làm ầm đến mức nào.
Lưu Lượng thấy Lưu Quý có vẻ ngần ngừ, trong lòng lạnh giá, trước kia ai bảo nhất định sẽ hết lòng ủng hộ hắn, không đỗ cũng không sao, có thể thi lại mà.
Kết quả giờ thành tích ra rồi, hắn vừa định thi lại đã chần chừ.
Lưu Lượng nhìn về phía Địch Mẫn, lúc này ngoài nàng ra thì chẳng có ai ủng hộ hắn.
Địch Mẫn nghe Lưu Lượng nói muốn tiếp tục thi, ý nghĩ đầu tiên cũng là vợ chồng Lưu Thành sẽ làm ầm ĩ.
Nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của con trai út, "Thi, con trai ta là học sinh cấp 3 đó, nếu lúc trước không phải vì chuyện học đại học cần đề cử, Tiểu Lượng nhà ta đã sớm lên đại học rồi."
"Ba nó à, ông còn nhớ người sư huynh ông từng nhắc không, cũng không phải học mấy năm, kết quả sau này lên chức, cơ hội lại dành cho ông ấy."
"Giờ người ta đều làm lãnh đạo ở cục cơ khí rồi, còn ông thì chỉ làm lãnh đạo nhỏ ở xưởng cơ khí."
"Vợ chồng thằng cả chỉ là công nhân, còn Lưu Hà thì không học, không có người lớn giúp chăm con, khả năng thi đại học không cao."
"Tiểu Hà nói Phạm Triết thành tích rất tốt, chắc là sẽ thi đỗ đại học, nếu nhà mình không có một sinh viên, thì làm sao làm chỗ dựa cho Tiểu Hà được."
"Hơn nữa ông nhìn xung quanh bao nhiêu nhà, có mấy nhà có đến hai đứa học cấp 3, kết quả thi đại học xong, chẳng ai đỗ, nói ra thiên hạ lại cười vào mặt mình."
Địch Mẫn không đành lòng nhìn con, nên phân tích tình hình cho Lưu Quý từ nhiều phương diện.
"Nhưng mà bên thằng cả..." Lưu Quý rít một hơi thuốc, "Ta cũng mong trong nhà có người đỗ đại học, nhưng mà..."
"Con nghĩ rồi, con sẽ dọn ra ngoài ở." Lưu Lượng cảm thấy nếu muốn thi đỗ đại học, nhất định không thể ở nhà ôn luyện nữa, không thì với cái tính hay so đo, thiển cận của vợ chồng Lưu Thành, căn bản không để cho hắn yên mà học tập được.
Dọn ra ngoài ở? Lưu Quý không khỏi nhíu mày, "Con dọn ra ngoài ở, thì ở đâu?"
"Thuê phòng." Lúc mới về nhà, Lưu Lượng đi qua một nơi, thấy có người dán thông báo, nói là cho thuê phòng.
"Ở đâu vậy?" Lưu Quý nghĩ hiện tại nhiều nhà đều thiếu chỗ ở, làm gì có phòng cho thuê chứ.
Lưu Lượng nói ra một chỗ, Lưu Quý ngẫm nghĩ, "Chỗ đó hoàn cảnh cũng chẳng ra sao, đều là tư nhân cả, chưa chắc đã yên tĩnh bằng chỗ này."
"Nhưng con ở nhà, ba thấy con có thể ôn bài tốt được không?" Lưu Lượng cũng biết chỗ đó không tốt lắm.
Nhưng không còn cách nào khác, nếu không ở đó, thì đừng nghĩ đến chuyện thuê được chỗ nào tốt hơn.
"Chuyện này để ta nghĩ đã." Lưu Quý vẫn chưa thể quyết định, nói là vẫn cần suy nghĩ.
Lưu Lượng thật không hiểu, chuyện này thì có gì cần suy nghĩ chứ, nhưng không có cách nào, ai bảo ông ấy là chủ nhà chứ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận