Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 638: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 94 (length: 8056)

"Bất quá Phương Mạnh Nhàn, ngươi mới là tốt nhất a." Hừ, không phản kích một hai, chuyện này liền xem như qua sao?
"Chúng ta cũng không thể so với ngươi được a."
"Ngươi đồng hương kiêm học trưởng, không phải đều lập nghiệp sao?"
"Lần sau chúng ta thấy ngươi, cũng phải gọi ngươi Đới tổng phu nhân."
"Còn chúng ta thì thế nào, đều là một đám làm thuê, dù có lẽ về sau có người sẽ lập nghiệp, nhưng đó cũng là chuyện về sau."
"Hiện tại cũng chỉ có mỗi ngươi là ghê gớm." Lưu Văn thật không hiểu Phương Mạnh Nhàn đầu óc nghĩ gì.
Kiếp trước a, rốt cuộc ở giữa xuất hiện một nàng, Phương Mạnh Nhàn không có cách nào cùng Đới Hải quang minh chính đại ở bên nhau.
Mà hiện tại cũng chẳng có quan hệ một xu với Đới Hải, ý định của Đới Hải tìm một cô bạn gái có tiền, đến giờ cũng không thực hiện được.
Mà kiếp trước vào thời điểm này đã mỗi người một ngả, mấy đối tác ngược lại vẫn kiên trì cùng nhau lập nghiệp, Lưu Văn thật sự rất tò mò.
Chẳng lẽ cũng bởi vì Đới Hải lập nghiệp không thành công, nên hắn cũng không đắc ý, dù mọi người có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng vẫn kiên trì?
Lưu Văn đột nhiên rất hiếu kỳ, lần này bọn họ tiếp tục hợp tác cùng nhau, dự án hoàng kim kiếp trước, có thể tiếp tục nghiên cứu phát triển không, cũng không biết có thành công được không.
Dù sao cũng xem như làm ở công ty IT, nhưng với những điều này, Lưu Văn thật không hiểu rõ lắm, nàng chỉ cảm thấy mấy người gõ code, thật không phải bình thường trâu bò, mà còn đông như vậy.
Bất quá Đới Hải dù học máy tính, nhưng hình như tên này năng lực máy tính không lợi hại đến vậy.
Nhưng mà lập nghiệp nhiều năm như thế, nếu có chút thực lực, hẳn là đã sớm có thực lực chứng minh bản thân, có người sẽ bỏ tiền vào, hoặc là thu mua rồi.
Nhưng kết quả vẫn không có động tĩnh gì, Lưu Văn từng nghe ngóng qua, tiếc là rất nhiều người căn bản không biết công ty này.
Ngẫu nhiên có mấy người biết công ty này, đều không xem trọng tương lai của công ty.
Lưu Văn cũng hiếu kỳ, nếu công ty không có tương lai, sao bọn họ không nghĩ đi làm thuê, mấy người dù kiếm đủ sống, nhưng thật sự chỉ đủ sống, thu nhập không hẳn tốt.
Tại Thâm Thành này, tiền thật sự rất quan trọng, tiền thuê nhà tăng không ngừng, Lưu Văn bản thân cũng coi là một chủ nhà, xem giá phòng lên, xem tiền thuê nhà lên.
Có lẽ hiện tại bọn họ cảm thấy tiền thuê nhà còn chịu được, nhưng nếu trải qua thêm một hai năm, bọn họ còn có thể chịu nổi sao?
Dù cho bọn họ có thể chuyển đến chỗ ở xa hơn, tìm phòng cho thuê rẻ hơn, nhưng lẽ nào bọn họ không muốn yêu đương, bạn gái hoặc là vợ của bọn họ sẽ vui sao?
Lưu Văn cũng chỉ có thể nói đôi khi, có những người vẫn lý tưởng hóa.
Liếc nhìn Phương Mạnh Nhàn, người này a, thật là chân ái tuyệt đối với Đới Hải, không ngừng làm gia sư, dù làm gì cũng không sao.
Thôi, Lưu Văn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nàng, bọn họ là tâm ma của nguyên chủ, chứ không phải nàng, hoặc có lẽ nàng mới là tâm ma của bọn họ.
Lưu Văn đang tính toán xem công ty của Đới Hải có thể kiên trì nổi không, còn trong lòng Phương Mạnh Nhàn thì khổ sở.
Chống đỡ nàng ngoài tình cảm thật với Đới Hải, chính là bánh vẽ Đới Hải không ngừng vẽ ra, nói đợi công ty lớn mạnh, sẽ thế này thế kia, nàng lại không học máy tính, đối với hướng đi bọn họ làm, nàng căn bản không hiểu.
Tất cả mọi điều đều do Đới Hải nói gì nàng nghe theo đó, nàng nghĩ rằng, mình vì Đới Hải làm nhiều như vậy, ít nhất sẽ không lừa nàng.
Nhưng không ngờ Đới Hải lại vẫn lừa người, đến giờ cũng đang lừa nàng.
Nghĩ lại nửa đêm qua buồn tiểu, vốn muốn đi vệ sinh đêm, ai ngờ nghe được Đới Hải gọi điện cho đối tác.
Càng làm nàng không ngờ là, công ty không hề như Đới Hải nói, tình hình đang tốt dần, nghiệp vụ đang nhiều lên, mà hai tháng này nghiệp vụ đang giảm sút.
Nghiệp vụ mới không kéo được, còn mấy nghiệp vụ đang có, khách hàng cũng nói, đợi hết hợp đồng sẽ không ký tiếp.
Cũng có nghĩa là, thêm vài tháng nữa, công ty sẽ hoàn toàn không có nghiệp vụ, trừ khi kéo được nghiệp vụ mới.
Nhưng nghiệp vụ mới không dễ kéo đến như vậy, bọn họ không có nhân mạch mạnh, không có năng lực mạnh.
Nếu có năng lực, không có nhân mạch cũng không sao, đằng này lại không có, đã có người đề nghị giải thể.
Nếu Đới Hải đồng ý, thì sẽ cùng khách hàng nói kết thúc hợp tác, đóng cửa công ty, nếu Đới Hải muốn tiếp tục kiên trì, bọn họ cũng không cần chia lợi nhuận, mà trực tiếp tặng cổ phần cho hắn.
Đừng tưởng họ tốt bụng, mà là những khoản nợ của công ty, Đới Hải phải tự đi trả.
Nếu để Phương Mạnh Nhàn chọn, đương nhiên là trực tiếp đóng cửa công ty, nên như thế nào thì như thế, rốt cuộc đi làm thuê, mỗi tháng có thu nhập ổn định.
Hiện tại Phương Mạnh Nhàn chỉ mong đợi sang năm sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ có thể kết hôn.
Dù gia đình Đới Hải không có tiền, khi bọn họ kết hôn, không thể cho sính lễ phong phú, cũng sẽ không có hôn lễ tử tế, còn về phòng cưới, thì càng không thể nghĩ, là tuyệt đối sẽ không có.
Nhưng nàng không để ý, đối với Phương Mạnh Nhàn mà nói, có thể gả cho Đới Hải, trở thành bà Đới, cũng đã làm nàng rất hài lòng.
Đáng tiếc đến hiện tại, Đới Hải đều đang vẽ vời, dù bọn họ đã ở cùng nhau, nhưng hắn đều không nói với bạn bè rằng bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái.
Còn nữa, công ty đã đến đường cùng, Đới Hải vẫn không ngừng nói tương lai công ty không tệ, chỉ là vận hành có chút vấn đề, đang nhận nhiệm vụ mới, tài chính có chút khó khăn, mong nàng bỏ chút tiền ra.
Đừng nói là nàng không còn tiền, dù là có, nàng cũng không muốn lấy ra.
Rõ ràng công ty không có cổ phần của nàng, cái gọi là tốt với nàng, về sau sẽ thế này thế kia, đều là nói riêng với nàng, người còn lại căn bản không biết những lời đó.
Hiện tại Đới Hải đang gặp vấn đề, cũng không biết khi nào mới phất lên, Phương Mạnh Nhàn lo là, lỡ có ngày Đới Hải phất lên thật, có còn nhớ tới lời mình từng nói, có chịu cưới nàng không.
Hoặc có thể nói những năm qua nàng bỏ tiền vào người hắn, đều chưa chắc đã trả lại cho nàng.
Nhưng mà bao nhiêu nỗ lực những năm qua, lẽ nào không có gì sao? Phương Mạnh Nhàn thật không cam tâm, nhìn Lưu Văn.
Lúc trước bọn họ cũng muốn, mong có thể làm Lưu Văn móc tiền đầu tư chút, nhưng vì quan hệ của nàng, Lưu Văn căn bản không để ý tới bọn họ, càng đừng nói đầu tư.
Bây giờ, nàng quyết định nên thử lại lần nữa, dù sao Lưu Văn cũng làm ở công ty IT, cũng biết ngành IT một khi cất cánh, có thể kiếm không ít tiền.
Thôi vậy, là Lưu Văn, Phương Mạnh Nhàn lo sẽ làm Lưu Văn nhìn ra một vài thứ, yêu cầu của nàng cũng không cao, chờ tiền đầu tư của Lưu Văn đến, nàng sẽ lấy đi một nửa.
Chờ có tiền, nàng muốn mua nhà ở thành phố này, dù là một căn hộ nhỏ, đó cũng là nhà của chính nàng, không muốn thường xuyên chuyển nhà, là nơi nương tựa của nàng, cũng là động lực kiếm tiền của nàng.
Không kể về sau, Đới Hải có phát đạt sẽ nghĩ đến nàng không, ít nhất cũng không đến nỗi không có chỗ ở.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận