Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 353: Đại ca là văn đàn đại lão 57 (length: 7812)

Lưu Văn rất nhanh liền đem bản thảo viết ra xong, gửi qua bưu điện cho biên tập, nói đồng ý phát biểu trước.
Biên tập rất nhanh liền nhận được hồi âm của Lưu Văn, kỳ thực lúc gửi tin đi, hắn cảm thấy khả năng thông qua không lớn.
Gửi một phong thư như vậy, kỳ thực cũng là nói cho tác giả, tiểu thuyết ngươi viết cũng không quá tệ, chỉ là có chút nguy hiểm mà thôi.
Người bình thường đương nhiên không muốn phí công đăng hai vạn bản thảo, nếu như có thể thông qua thử thách, vậy tất cả đều vui vẻ, nhưng nếu như không thông qua, cuốn tiểu thuyết này coi như phế đi, không tòa báo nào muốn đăng nhiều kỳ nữa.
Nhưng không còn cách nào, hắn cảm thấy cuốn tiểu thuyết này không tệ, nhưng không chịu nổi chủ biên cảm thấy có nguy hiểm, không muốn thử một chút.
Hắn cố gắng tranh thủ một hồi, mới coi như tranh thủ được cơ hội này, La Lập Nông nhận được hồi âm của Lưu Văn, nhìn lá thư dày cộp, không khỏi ngạc nhiên đến ngây người.
Mở thư ra, lấy bản thảo dày cộp, La Lập Nông bỏ ý định đọc bản thảo trước, mở lá thư ra, thấy Lưu Văn đơn giản bày tỏ nguyện ý thử một chút, còn gửi hơn hai vạn bản thảo.
La Lập Nông đặt lá thư xuống, nhanh chóng mở bản thảo Lưu Văn gửi qua, nếu không thực sự cảm thấy cuốn tiểu thuyết này ổn, hắn tuyệt đối không tranh thủ như vậy.
Hắn có một dự cảm, tiểu thuyết này một khi phát biểu, chắc chắn sẽ tạo ra nhiều đề tài, có người sẽ thấy cuốn tiểu thuyết này khó nói, đương nhiên cũng có người thấy cuốn tiểu thuyết này hay.
Làm biên tập lâu năm như vậy, La Lập Nông biết, chỉ cần có độ thảo luận, không lo không có người đọc tiểu thuyết.
Cho dù là người nổi tiếng, vẫn có người thấy hay, người thấy không tốt, tác giả bây giờ nhiều, nhưng nói thật, rất nhiều tiểu thuyết của mọi người, đều là khuôn sáo như nhau.
Thỉnh thoảng sẽ có ý mới, nhưng ý mới cũng không nhiều, chỉ là hơi sửa đổi một chút mà thôi.
Mà tiểu thuyết của Lưu Văn, quả thật có ý mới, xem ra hoàn toàn có thể thử một chút.
La Lập Nông cầm hồi âm của Lưu Văn, đi tìm chủ biên, chủ biên thì trợn tròn mắt, lúc trước La Lập Nông đề nghị ý này, hắn cảm thấy không có tác giả nào đồng ý cả.
Kết quả không ngờ vị này vậy mà lại đồng ý, trong nhất thời đúng là sửng sốt.
La Lập Nông nhìn chủ biên đang trợn tròn mắt, "Ngươi không phải muốn đổi ý đấy chứ." Cái loại biên tập gây khó dễ này cũng không ít, bất quá không có quan hệ, hắn đã sớm chuẩn bị.
"Nếu ngươi không đồng ý, lúc trước ta đã cá cược rồi đấy, bình rượu ngon của ngươi, ta..." La Lập Nông biết chủ biên nhất định không đồng ý.
A a a, chủ biên nghĩ lại chuyện mình đề xuất ý kiến này rồi còn cá cược với La Lập Nông, không khỏi trợn mắt.
Là rất muốn đổi ý, nhưng nhìn La Lập Nông như hổ rình mồi, hắn nào dám, thằng nhãi này chắc chắn sẽ đến nhà hắn lấy rượu.
Chủ biên nghĩ một chút, thôi vậy, rượu ngon là của mình, còn việc phát biểu văn chương trên báo, kia là của nhà nước, với cả tiểu thuyết La Lập Nông xem được, có lẽ nên thử một hai xem sao.
Tuy La Lập Nông là biên tập, nhưng chủ biên biết, không phải là hắn không có thực lực đó, mà là tính cách không tốt lắm, ông chủ không quá thích.
Nhưng không thể không thừa nhận, mắt nhìn của La Lập Nông không sai, mấy tác giả nổi tiếng của tòa báo đều do La Lập Nông khai quật ra.
Nhưng chủ biên cũng không để La Lập Nông quá đắc ý, sau khi suy tính một chút, mới miễn cưỡng gian nan đưa ra một lựa chọn, "Thôi đi, ta là cái loại người hay đổi ý sao?"
"Lúc trước ta đều đã đưa ra cái ý kiến như thế rồi, ta không thể giờ nói không đồng ý."
Chủ biên nghĩ nghĩ, "Được thôi, ta nhớ có một cuốn tiểu thuyết sắp kết thúc, đăng thêm một hai kỳ nữa là hết, vậy nối vào chỗ đó đi."
La Lập Nông không ngờ chủ biên lại xếp cuốn sách này vào vị trí đó, "Ta cảm thấy..."
Cuốn tiểu thuyết của tác giả mà La Lập Nông phụ trách sắp đăng nhiều kỳ mấy ngày nữa là kết thúc, hắn nghĩ trước tiên sẽ chiếm chỗ đó, dù sao vị trí đó rất tốt.
Với một tác giả mới, hơn nữa còn là đề tài tiểu thuyết này, ngoài tuyên truyền ra, còn một chỗ đăng nhiều kỳ tốt, đều rất quan trọng.
Theo cách làm của chủ biên, đừng trông cậy hắn sẽ làm tuyên truyền, kết quả không ngờ vị trí tốt cũng không cho.
Chủ biên lắc lắc ngón tay với La Lập Nông, "Chỗ đó tốt như thế nào, có bao nhiêu người nhòm ngó, ta nghĩ ngươi nên biết."
"Nếu không phải là người mới, mà là một tác giả kỳ cựu, ta có thể đã thông báo rồi."
"Hoặc cho dù là người mới, nhưng viết tiểu thuyết không tệ, ta cũng có thể sắp xếp vị trí này."
"Nhưng vấn đề là ngươi nghĩ xem nàng viết tiểu thuyết, thực sự có thể chiếm được vị trí đó sao?"
Chủ biên biết làm như vậy không khiến La Lập Nông bỏ cuộc được, giơ tay chỉ trần nhà, "Ta tuy là chủ biên, nhưng ta cũng là chủ biên của mảng tiểu thuyết."
"Trên ta còn có đại chủ biên, còn có ông chủ."
"Ngươi đừng tưởng rằng bình thường họ không can thiệp công việc ở chỗ ta, nhưng họ cũng đang nhìn, hễ có gì không đúng, họ nhất định sẽ ra tay."
"Nếu như họ cũng thích cuốn tiểu thuyết này, vậy chiếm vị trí đó, họ sẽ không nói gì."
"Nhưng ngươi có thể chắc chắn, họ sẽ thích loại tiểu thuyết này?"
Chuyện này, La Lập Nông thực sự không chắc chắn, "Ta làm sao biết được họ thích."
"Đúng vậy, chúng ta đều không biết, chúng ta không thể cá cược."
"Ngươi nên biết, tòa báo chúng ta có rất nhiều phóng viên, biên tập, tác giả, đại ông chủ với đại chủ biên, chưa chắc họ đều sẽ nhớ đến."
"Nhưng ngươi cũng nên biết, nếu như làm không tốt, họ chắc chắn sẽ để trong lòng."
"Cho dù tiểu thuyết này, có nhiều người yêu thích, nhưng đại ông chủ thấy đều là do dành vị trí tốt nên mới có độc giả theo dõi, đến lúc đó họ sẽ làm thế nào, ngươi chắc hiểu."
Chuyện như vậy không phải là không có tiền lệ, có thể nói cũng ồn ào lớn, tác giả kia tốc độ kết truyện, đổi tòa báo khác viết sách, mà biên tập thâm niên kia cũng phải ra đi.
Đó là do tác giả kia viết tiểu thuyết không tệ, nếu không thì, mọi chuyện sẽ tuyệt đối không phải thế.
Về sau cũng có người thử, kết quả cuốn sách kia thất bại, tác giả kia hoàn toàn không có ngóc đầu lên được, còn biên tập đưa ra lựa chọn này, đến bây giờ vẫn đang ngồi kho lạnh chờ.
"Ta không muốn ngươi cũng đi vào vết xe đổ." Chủ biên vỗ vai La Lập Nông, "Ngươi không phải luôn nói, vàng thì ở đâu cũng sẽ phát sáng, không quan trọng là ở chỗ nào."
"Ta bảo đảm, chỉ cần ký hợp đồng, sau này có nhiều người xem, ta nhất định sẽ sắp xếp vị trí tốt."
"Tiền nhuận bút cũng sẽ thêm vào." Chủ biên bày tỏ chỉ cần tiểu thuyết tốt, các công tác tiếp theo chắc chắn sẽ theo kịp.
La Lập Nông tuy còn muốn tranh thủ chút, nhưng cũng biết chủ biên có thể nói thế, thực sự là không tệ rồi.
Đành thở dài, "Được rồi." Không thì làm chủ biên không vui, người chịu thiệt là Lưu Văn.
Hơn nữa chỉ cần chất lượng bản thảo tốt, nhiều người xem, vị trí có quan trọng không? căn bản không quan trọng, ở vị trí nào cũng là báo chí, luôn có người xem.
Nhiều người xem rồi, tiền nhuận bút cũng tăng lên, cũng rất tốt, bây giờ có cố gắng thế nào, chủ biên làm khó, đại chủ biên với ông chủ cũng không vừa lòng, gây bất lợi cho Lưu Văn.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận