Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 691: Hiếu thuận nữ thay đổi 47 (length: 8340)

Dù là không nghĩ làm lớn chuyện như vậy, bất quá Lưu Văn vẫn kiên trì muốn đến thăm hỏi hai ông bà.
"Sao có thể không hỏi thăm các ngươi, chẳng phải đến lúc đó hàng xóm láng giềng cùng thân thích đều cho rằng ta là đứa con bất hiếu, không những không chăm sóc, còn chẳng thèm tới hỏi han các ngươi."
"Cái tội danh này ta cũng gánh không nổi." Có thể nói vợ chồng Lưu Nguyên khởi xướng, bọn họ có lẽ thật sự rất giỏi trong việc tạo dư luận.
Nguyên chủ sau này biết là cái hố, không muốn chăm sóc họ, muốn quay về gia đình nhỏ của mình, cuối cùng nàng thật sự là quá đau lòng.
Bất kể là vợ chồng Lưu Nguyên hay là Lưu Viên Triêu bọn họ, nói bóng nói gió ý tứ là, Lưu Văn cầm tiền tiết kiệm của hai ông bà, rồi không định chăm sóc hai người.
Cho nên bất kể như thế nào, việc phải làm vì mặt mũi thì vẫn phải làm, còn việc không chăm sóc vợ chồng Lưu Nguyên, thì cũng rất bình thường, hiện tại mọi người đều cảm thấy lực lượng chính chăm sóc người già là con trai con dâu.
Còn về phần con gái, bằng lòng chăm sóc chút ít thì chăm sóc chút ít, nếu không bằng lòng chăm sóc chút ít, cũng không ai chỉ trích họ được.
Về phần kiếp trước Lưu Nguyên bọn họ trên dưới đồng ý kiến, nói Lưu Văn đem hết tiền tích cóp của vợ chồng Lưu Nguyên lừa đi, sau đó không định quản họ, thì có ai tin?
Xung quanh hàng xóm cùng thân thích đều biết vợ chồng Lưu Nguyên thích con trai, có tiền cũng đều cho con trai tiêu.
Hiện tại càng hay, Lưu Văn cũng không có chuyển đến chăm sóc bọn họ, vợ chồng Lưu Nguyên không là thuê người giúp việc, thì là con trai họ chăm sóc một chút.
Lưu Văn đột nhiên nhớ ra, rõ ràng Lưu Viên Triêu đã chuyển đến chăm sóc vợ chồng Lưu Nguyên, kết quả vẫn phải thuê người giúp việc, cái này tính là cái gì?
Lưu Văn biết Lưu Nguyên bọn họ cũng là không chịu đựng nổi mỗi tháng phải bỏ tiền thuê người giúp việc, chỉ là muốn tiết kiệm chút tiền này.
Kết quả không ngờ tới, tiền này căn bản không có tiết kiệm được, ngược lại bởi vì Lưu Viên Triêu chuyển đến ở đây, chi tiêu ngược lại còn lớn hơn.
Bất quá Lưu Văn cũng biết trong lòng bọn họ vui vẻ, dù sao con trai có thể ở bên họ, có thể giúp họ giải quyết phiền não.
"Vậy thì ta cũng đi, không thì dì sẽ còn muốn nấu cơm cho ta." Đừng nói vợ chồng Lưu Nguyên không mời nàng ở lại ăn cơm, cho dù bọn họ có mời, Lưu Văn cũng không dám ở lại ăn cơm.
Chỉ lo bữa cơm này quá đắt, Lưu Văn xem chừng ví tiền của nàng không trụ nổi.
Lưu Nguyên nhìn theo bóng Lưu Văn đi khuất, trong lòng tức giận không kìm được, đứng lên liền hất đổ bàn, cốc chén các thứ xuống đất.
Chu Quyên cũng chẳng vui vẻ gì khi Lưu Nguyên tức giận, thật ra trong lòng bà cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vấn đề là, "Ông không vui thì đập đồ làm gì."
"Ông không nghĩ xem sao, mua đồ là cần tiền?" Thật là, Chu Quyên đã không nhớ rõ, cũng bởi vì Lưu Nguyên thường xuyên đập đồ, mà đã tốn bao nhiêu tiền đi mua bù.
"Ông lúc này hãy nhớ tới cái kiểu ngày xưa, hở miệng là có người chủ động đi mua đồ cho ông đi." Trước kia đập đồ, nói với Lưu Văn một tiếng, đứa nhỏ này nhất định sẽ lập tức mua ngay.
Hiện tại cho dù bọn họ cả ngày nhắc tới, Lưu Văn đều có thể làm như không biết gì, tóm lại là tuyệt đối sẽ không mua.
Lưu Văn không móc tiền mua đồ, thì còn trông cậy vào ai, chẳng lẽ còn trông cậy vào Lưu Viên Triêu?
Chu Quyên nhớ lại mấy hôm trước, nghe được tin tức từ miệng Lưu Viên Triêu, tâm trạng cũng không tốt lắm.
"Không phải còn có Viên Triêu." Lưu Nguyên đập đồ xong, thật ra cũng đau lòng, trước kia ông ta chẳng để tâm gì, nhưng mua vài lần là biết hậu quả.
Bất quá bây giờ có thể sai Lưu Viên Triêu đi mua, con gái không mua thì không phải còn có con trai sao.
Chu Quyên nhìn Lưu Nguyên một mặt cứ như chuyện đương nhiên, cũng cười lạnh vài tiếng, "Sai con trai ông đi mua?"
"Bà hỏi trước xem hắn còn tiền trong người không." Chu Quyên đến giờ vẫn không biết, Phương Mỹ Trân vậy mà lại nhẫn tâm đến thế.
Đương nhiên còn cả Lưu Viên Triêu nữa, một thằng đàn ông mà làm tới mức như hắn, cũng là hiếm thấy.
Những ngày này, Chu Quyên cũng đang nghĩ về một chuyện, ngày đó hai vợ chồng họ đối thoại, có phải trước đó đã bàn bạc với nhau không.
Chu Quyên hồi tưởng kỹ lại toàn bộ quá trình ngày Lưu Viên Triêu cãi nhau với vợ, thật sự là càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Chỉ là lúc đó bọn họ, đều bị hành động bất ngờ của Lưu Viên Triêu đánh lừa, căn bản cũng không nghĩ tới hai vợ chồng Lưu Viên Triêu lại có thể diễn kịch.
Trong người không có tiền? "Sao có thể trong người hắn không có tiền, dù hắn phải nuôi Tiểu Vĩ bọn họ, nhưng không thể nào lại không có tiền trong người."
Lúc trước Lưu Viên Triêu chuyển đến đây ở, cũng đã nói với vợ chồng Lưu Nguyên rồi, ý là cho dù hiện tại hắn với Phương Mỹ Trân quan hệ không được tốt lắm, nhưng chuyện nuôi hai đứa con, hắn không thể nào không quản.
"Tiền lương cùng tiền thưởng của hắn, toàn bộ đều do Phương Mỹ Trân giữ hết." Chu Quyên tức giận nói.
Cái gì? Không thể nào, Phương Mỹ Trân lại còn lấy hết tiền của Lưu Viên Triêu? Lưu Nguyên càng nghĩ càng thấy chuyện này không có khả năng.
"Viên Triêu hẳn là không đồng ý chứ, đàn ông ra ngoài xã giao gì đó, chẳng lẽ lại không cần dùng tiền." Cũng không thể đến lúc cần tiền, lại đi xin Phương Mỹ Trân chứ.
Vốn dĩ Chu Quyên không muốn nói, chỉ là lo Lưu Nguyên sẽ tức giận, nhưng hiện tại bà cũng mặc kệ nhiều vậy.
Bèn nhắc đến chuyện Lưu Viên Triêu đã mấy lần mượn tiền bà, "Nói là mượn, nhưng tiền không nhiều, hắn lại không có tiền, ta cũng không thể ép hắn trả tiền được."
Lưu Nguyên nghe được chuyện Lưu Viên Triêu chuyển đến đây ở, không những không có hiếu thảo với họ, còn lấy đi không ít tiền mua nhà của họ, thế mà đến tiền lẻ cũng không tha.
Lưu Nguyên tức giận, tay chỉ vào Chu Quyên, một hồi không nói được.
"Sao bà lại hồ đồ vậy, vốn dĩ nói là Lưu Viên Triêu chăm sóc chúng ta, là có thể không cần thuê người giúp việc, kết quả chúng ta vẫn phải tiếp tục thuê người giúp việc."
"Hắn muốn mua thêm diện tích nhà, chúng ta thì móc tiền, rồi còn tiểu Tứ bọn họ cần tiền, chúng ta lại không đưa."
"Lưu Viên Triêu cần tiền, bà lại lập tức đưa, bà bảo tiểu Tứ biết thì trong lòng nó nghĩ thế nào."
Lưu Nguyên tuy vẫn còn giận, Lưu Văn trong lòng không có tình cảm anh chị em, nhưng đầu óc cũng đã khôi phục một chút, bắt đầu vận động não.
"Nhưng mà ta đã đưa tiền rồi, ta phải làm sao giờ." Chu Quyên thừa nhận bà làm vài việc rất không đúng, nhưng cũng không có lý gì mà vừa lên đã trực tiếp mắng người ta chứ.
"Không cho đưa nữa, với lại vốn dĩ ta còn nghĩ, có thể để chúng nó chăm sóc ta một chút, ta cũng không cần thuê người giúp việc, nhưng kết quả bà xem, người giúp việc vẫn phải thuê."
Lưu Nguyên biết nước đã đến chân tường rồi, không quản là đổi ai đến chăm sóc, thì cũng không thể nào bỏ được người giúp việc nữa, thật sự là đau đầu.
"Hơn nữa công việc cũng nhiều." Chu Quyên nhớ lại chuyện người giúp việc trước đây đã lén nói với bà.
"Có phải nó lại muốn tăng lương không?" Lưu Nguyên giờ đã biết mấy cái chiêu trò của người giúp việc, chẳng phải là vin vào các loại lý do để yêu cầu tăng lương sao.
Chu Quyên ừ một tiếng, "Muốn tăng thêm hai trăm."
Cái gì? Lại muốn thêm hai trăm nữa? Lưu Nguyên thật sự là kinh ngạc đến ngây người, "Thật là điên rồi."
"Không được, tuyệt đối không được." Lưu Nguyên chỉ lo tiền lương tăng nhanh quá, đến lúc đó lương hưu của họ sẽ không đủ chi dùng.
Chu Quyên đương nhiên biết không thể chiều theo ý người giúp việc, nhưng vấn đề là, có một số việc không phải họ muốn thế nào là được.
"Nó nói, nếu như không tăng lương, thì nó, nó sẽ xin nghỉ." Người giúp việc này tuy không được tốt cho lắm, nhưng cũng vẫn tốt hơn người trước, mà muốn tìm người tốt hơn người này, thì tuyệt đối không thể nào có chuyện.
Lưu Nguyên biết, đã đến lúc cần phải đưa ra quyết định.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận