Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 384: Đại ca là văn đàn đại lão 89 (length: 8293)

Đinh Tử Kiện nghe được một giọng nữ, trong lòng nghĩ, thanh âm này nghe thật ngọt, liền ngẩng đầu nhìn, phát hiện một cô gái rất xinh đẹp, đang ở cửa sổ lầu hai.
Đinh Tử Kiện có chút không chắc đây là ai, theo tuổi tác xem, cảm giác hẳn là Lưu Văn, nhưng hắn thật từ trước đến nay chưa từng gặp Lưu Văn như thế này.
Trong ấn tượng của hắn, cô bé đó tính tình không tốt, lại không có đầu óc, dễ dàng bị người chèn ép.
Có thể nói là có sự khác biệt rất lớn với cô gái cười tủm tỉm này, kết quả đợi đến khi hắn nghe Lưu Trạch Minh gọi tên Lưu Văn, hắn kinh ngạc đến ngây người, hắn thật chưa bao giờ nghĩ đến Lưu Văn lại xinh đẹp như vậy.
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng ở Thân thành mấy năm, lại thay đổi một cách triệt để sao?
Lưu Trạch Minh thấy Đinh Tử Kiện ngây ngốc, thật sự là các loại không vừa mắt, người này vừa nhìn liền biết đang nghĩ những chuyện không tốt.
Lưu Trạch Minh hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nếu không muốn ra ngoài, vậy chúng ta cứ nói như vậy."
Có những người, thật không thể cho họ sắc mặt tốt, nếu không lại tưởng mình là cái gì ghê gớm, thật ra cái gì cũng không phải.
Cái gì? Cứ nói như vậy? Đinh Tử Kiện thấy Lưu Trạch Thao lại dùng cách uất ức như vậy để nói chuyện với Lưu Trạch Minh, không khỏi cảm thấy toàn thân khó chịu.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, cứ nằm trên mặt đất như vậy cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng một khi để người khác nhìn thấy, chẳng phải là mất hết cả mặt mũi.
Quan trọng hơn là, đàm phán thì phải đàm phán, ít nhất phải bình đẳng với đối phương, nếu có thể áp chế đối phương thì càng tốt.
Nhưng bất kể thế nào, tối thiểu không nên đàm phán với Lưu Trạch Minh ở cái bộ dạng này, chẳng phải là thật sự mất hết mặt mũi hay sao.
Lưu Trạch Minh thấy Lưu Trạch Thao muốn đứng lên, cũng không cản hắn lại.
Đến khi Lưu Trạch Thao đứng lên xong, Lưu Trạch Minh mới hỏi một câu, "Ba ngươi còn sống không?"
Lưu Trạch Minh không nhắc đến Lưu Hoành Tuấn thì thôi, nhắc đến cái tên này, hắn liền tức đến chết, "Đừng nhắc đến cái tên đó với ta."
"Thật là, ta chưa từng thấy người cha nào nhẫn tâm như hắn."
Vừa nghĩ đến chuyện chia gia sản, Lưu Hoành Tuấn vậy mà không hề tranh thủ một chút gì cho hắn, Lưu Trạch Thao liền tức gần chết.
"Chia gia sản, chia gia sản, chia gia sản thì chẳng phải trưởng tử được chia bảy phần sao?"
"Tuy bây giờ không còn chia như vậy nữa, nhưng khi xưa trong nhà chia của, ba ta là trưởng tử thì tiền tài và sản nghiệp được chia cũng không ít."
"Kết quả đến lượt ta, lại không có gì."
"Ngươi nói xem có phải nên chia đều thì hơn không?" Lưu Trạch Thao càng nghĩ càng tức.
Tuy lúc trước Lưu Hoành Tuấn chia gia sản cũng không có bao nhiêu đồ đạc, nhưng dù không có gì thì đó cũng là tiền mà.
Đối với những lời phàn nàn của Lưu Trạch Thao, Lưu Trạch Minh cảm thấy đây tuyệt đối là Lưu Trạch Thao, trước nay sẽ không bao giờ thấy mình làm sai chuyện gì, phải gánh chịu trách nhiệm thế nào, ngược lại chỉ phàn nàn rằng bất công với hắn.
Lưu Trạch Minh im lặng nghe hắn phàn nàn, Lưu Trạch Thao vốn dĩ cho rằng Lưu Trạch Minh sẽ mất kiên nhẫn mà cắt ngang, nhưng không ngờ, hắn lại im lặng lắng nghe.
Điều này khiến Lưu Trạch Thao cảm thấy vui vẻ, càng hăng say kể lể, phàn nàn.
Đối với những lời Lưu Trạch Thao nói, Đinh Tử Kiện thật sự không muốn nghe chút nào, rõ ràng người này cũng đã làm sai rất nhiều.
Nếu không phải hắn là cái tên phá gia chi tử, vì cờ bạc mà thua sạch vốn liếng của Lưu gia, hắn sẽ nghèo túng đến bước này sao?
Nếu không phải những tên lưu manh kia khó đối phó, dù Lưu Hoành Tuấn và Lưu Hoành Vĩ có không muốn, cũng chỉ có thể bán căn nhà cũ đi lấy tiền.
Nếu như không bán căn nhà cũ lấy tiền, muốn dọn ra ngoài thì Lưu Hoành Vĩ dù có nhà ở, cũng không đủ cho hắn, vợ hắn và con cái ở, sao có thể thu lưu cái tên con rể chất nhi này được.
Nếu không vì nể mặt trưởng tử, Lưu Hoành Vĩ đã sớm muốn đuổi Đinh thị rồi.
Đinh thị vốn không có địa vị cũng không giữ được, đâu còn có thể lo cho hắn cái tên cháu trai này.
Đinh Tử Kiện cứ thế bị coi như bị đuổi ra khỏi nhà Lưu, muốn quay về nhà Đinh, lại phát hiện đã không còn chỗ cho hắn.
Nghe những lời gièm pha, hắn cũng muốn có chút cốt khí, nhưng nhìn cái túi tiền lép kẹp, thật là không có cách nào mạnh mẽ lên nổi.
Kết quả hắn cứ nghĩ nhẫn nhịn chút, dù sao thì đã dọn ra ngoài, tiền thuê nhà, ăn uống, ngủ nghỉ đều tốn tiền, chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba rồi tính tiếp.
Kết quả chuyện học hành là không thể, nhà có mấy anh chị em không có ai đi học, có tiền cho đi học, thà đem ra lo cho gia đình còn hơn.
Còn cái gọi là quần áo đẹp mà hắn mang ra từ nhà Lưu, chẳng được hai ngày đều bị người khác lấy đi bảy tám phần.
Hắn không phải là không khóc lóc, không náo loạn, cũng tìm người đánh nhau, nhưng kết quả là, đều là lỗi của hắn, nói là nhà vốn dĩ yên ổn, kết quả từ sau khi ai đó về thì nhà cửa liền thay đổi thế này thế nọ, tóm lại một câu là, đều tại hắn không tốt.
Đinh Tử Kiện không dám nhớ lại những ngày tháng kinh hãi đó nữa, nhìn ngôi nhà cao lớn, còn có Lưu Văn xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, hắn thật sự hối hận.
Nếu như lúc trước hắn có thể an phận với Lưu Văn, có phải bây giờ hắn cũng có thể sống những ngày như vậy không.
Không nói những chuyện khác, ít nhất hắn nên được tiếp tục đi học, cũng có lẽ bây giờ đã có thể học đại học, vậy thì tiền đồ của hắn đã không thê thảm như hiện tại.
Đáng tiếc thay, Đinh Tử Kiện cũng biết trên đời này làm gì có thuốc hối hận mà uống.
Lưu Trạch Minh không lo lắng chuyện Lưu Văn có tình cũ với hắn hay không, mấy ngày trước nhắc đến Đinh Tử Kiện, nàng đều một mặt chán ghét.
Lưu Trạch Minh thấy Đinh Tử Kiện còn nhìn chằm chằm cửa sổ phòng Lưu Văn, tuy biết Lưu Văn không để ý Đinh Tử Kiện, nhưng con người vì tiền, không chừng sẽ làm ra chuyện gì.
Lưu Trạch Minh ho nặng vài tiếng, "Đinh Tử Kiện, ngươi có thể thu lại ánh mắt của mình."
"Trước kia ngươi còn không xứng với Tiểu Văn, ngươi cảm thấy hiện tại ngươi có thể xứng được sao?"
Đừng nói là Tiểu Văn viết tiểu thuyết cũng đang kiếm tiền, dù nàng không viết tiểu thuyết kiếm tiền, cũng không phải Đinh Tử Kiện có thể mơ tưởng tới.
Đinh Tử Kiện nghe Lưu Trạch Minh nói những lời coi thường hắn như vậy, tức giận, "Tiểu Minh, sao ngươi lại như vậy?"
"Ta biết, một số hành động của ta trước đây, làm ngươi thấy ta làm không tốt."
"Nhưng ta có thể đảm bảo, đó không phải là thật lòng ta, ta dù sao cũng sống ở nhà Lưu."
"Bọn họ ép ta phải làm vậy, nếu không sẽ làm cha mẹ ta đuổi ta đi."
"Ta không có cách nào khác." Đinh Tử Kiện các loại kêu oan, ý muốn nói hắn là người tốt, thật sự không muốn bắt nạt Lưu Văn.
Không có cách nào khác? Lưu Trạch Minh cười khẩy, thật là coi người ta như đồ ngốc, "Tuy là không liên lạc được với mấy cậu ấm cô chiêu nhà Lưu, nhưng mấy việc ngươi làm trước đây, chúng ta không phải không nghe không thấy."
Lưu Văn từ trong nhà đi ra, thấy Lưu Trạch Minh còn lải nhải với bọn họ, "Đại ca, nói chuyện với bọn họ làm gì?"
"Trực tiếp đuổi bọn họ đi thì hơn."
"Nếu họ còn lượn lờ không đi, thì gọi người phòng tuần đến bắt về."
"Chẳng phải họ đang muốn nói là không có tiền ăn cơm, không có chỗ ở sao?"
"Ta thấy bọn họ nên ở trong tù."
"Cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất ở đó có cơm ăn nước uống."
"Tiện thể có thể làm họ lao động, đỡ phải thành kẻ ăn không ngồi rồi, cả ngày nghĩ ai nuôi mình."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận