Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 86: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 86 (length: 7783)

Ngày thứ hai, Lưu Văn đã bắt đầu đi mua sắm đồ tết. Dù chỉ có hai người, nhưng cũng không thể qua loa.
Ra chợ mua mấy chậu hoa, tuy không phải người Dương Thành, nhưng ở đây sinh sống, cũng muốn theo phong tục.
Mua sắm đồ đạc xong xuôi, Lưu Văn bắt đầu tổng vệ sinh nhà cửa, những chỗ cần giặt thì giặt sạch.
Lâm Viễn tuy cảm thấy rất phiền phức, cũng coi thường sự vất vả này, nhưng hễ Lưu Văn gọi thì hắn sẽ ra tay giúp đỡ.
"Chờ có tiền, ta muốn sửa sang lại chỗ này một chút." Căn phòng nhỏ này cũng tốt, mỗi tội trang trí còn đơn sơ quá, chỉ là tường xi măng quét vôi, Lưu Văn chỉ có thể coi nó theo phong cách công nghiệp.
"Không cần." Lúc trước Lâm Viễn ở đây cũng chỉ vì phòng này nhà mình cấp cho, "Chờ ta có chút tiền, ta sẽ trả lại nhà cái phòng này."
Trả lại nhà? Lưu Văn sững người, phản ứng đầu tiên là: "Không phải ngươi mua à?"
"Ta nói là ta mua sao?" Lâm Viễn nhớ lại hình như không hề nói thế.
À, không có nói sao? Lưu Văn nghĩ lại, hình như thật không nói, "Ngươi là không có nói."
"Ngươi cứ nói có nhà, ta phản ứng đầu tiên là do ngươi mua." Lưu Văn không ngờ nhà Lâm Viễn ở Dương Thành mà cũng có nhà.
Giỏi thật nha, thổ dân kinh thành à, mà có bất động sản ở phía nam, đúng là nhà giàu.
Còn chuyện Lâm Viễn nói trả lại phòng cho nhà, Lưu Văn lờ luôn chủ đề này.
"Ba mẹ ta bảo là phòng này cho ta, lúc trước ta làm ăn, họ cũng có cho chút tiền."
"Nhưng ta nghĩ, tiền này, đợi hai năm nữa ta trả lại cho họ."
"Phòng ở cũng trả luôn."
"Ta đâu phải không tự kiếm được tiền." Lâm Viễn thừa nhận đồ anh cầm, nhiều nhất là phần nhà cho anh cả, tầm một thành.
Hắn giữ lại cũng không có việc gì, mà cảm thấy không cần giữ lại phần đó tiền, "Làm chút việc kinh doanh này, ta thấy kiếm tiền dù khó, nhưng không khó lắm."
"Hơn nữa nếu họ thiên vị, cảm thấy anh cả mới là con mà họ mong muốn, ta cũng không cần tài sản nhà."
"Thật ra giờ ta trả cũng được, nhưng thế thì không có cách nào kiếm thêm nữa."
"Để hai năm nữa." Lâm Viễn nói kế hoạch, "Mà dạo này ta cũng đi chơi rồi, đồng hồ điện tử thật không khó."
"Tức là có đủ linh kiện thì ráp không khó."
"Ta tính vài ngày nữa sẽ làm cái này." Lâm Viễn biết đồng hồ điện tử rất chạy hàng.
Trẻ con dùng được, mà con gái cũng thích, "Làm chừng hai năm kiếm được món tiền rồi, ta sẽ bán cơ ngơi này."
Làm ăn thì kiếm tiền, mà làm cơ ngơi cũng vậy thôi, đợi đó lại chuyển sang làm ăn khác.
Lưu Văn chẳng hiểu gì về những chuyện này, thấy Lâm Viễn nói thế, chắc cũng đã có tìm hiểu, "Nhưng mà linh kiện lấy ở đâu ra, ngươi biết không?"
Nói đơn giản thì có đủ linh kiện sẽ lắp được đồng hồ, nhưng vấn đề lớn nhất là lấy linh kiện ở đâu ra.
"Dạo này ta cũng đang lo chuyện này, cũng có chút mánh rồi."
"Chờ năm sau có tin xác thực là có thể đi xem địa điểm."
"Chờ làm được thì ta không những có thể bán trực tiếp xuống tuyến, mà còn chào hàng cho mấy người ở chợ nữa."
"Đợi kiếm được một mớ nhờ đồng hồ rồi, ta sẽ bán chỗ này đi làm radio."
"Cái này cũng vậy, có đủ linh kiện là lắp được."
"Ta nghiên cứu thấy cũng không khó lắm, một số có sẵn ở trong nước, một số cần phải nhập khẩu."
"Tới đó khống chế chi phí, mà chú trọng chất lượng, thì khỏi lo không bán được."
"Làm vài năm rồi lại xem tình hình làm cái gì tiếp." Lâm Viễn cũng chưa nghĩ đến lúc đó nên làm gì.
Không phải Lâm Viễn không muốn nghĩ, mà có những chuyện ngoài tầm suy nghĩ của hắn, giờ tốc độ phát triển nhanh quá, không như trước kia cứ trì trệ mãi.
Lâm Viễn cũng không biết sau này sẽ thay đổi ra sao, "Trước mắt cứ đặt kế hoạch ba năm."
Giỏi ghê, Lưu Văn nghe kế hoạch của Lâm Viễn chỉ nghĩ được một điều: "Cho ta đi theo."
"Ta muốn đi theo ngươi." Cảm giác như ngồi mát ăn bát vàng, chẳng cần tính toán làm sao để kiếm tiền, cứ theo nhịp điệu của Lâm ca là được.
"Cái đó là tất nhiên rồi." Lâm Viễn chưa bao giờ có ý định bỏ rơi Lưu Văn và những người khác.
Từ khi quyết định được hướng đi, Lưu Văn vốn đang nghĩ xem kiếm tiền kiểu gì, ít nhất cũng phải mua nhiều nhà trước khi giá nhà tăng vọt, giờ thì, không cần vội.
Lưu Văn vùi đầu vào học tập, ngày ngày không thì lên lớp, thì đến thư viện đọc sách, thỉnh thoảng lại phải đến bệnh viện thực tập một hai.
Bản thân Lưu Văn cố gắng, lại thêm xung quanh toàn là những người cố gắng hết sức, muốn bù đắp lại những khoảng thời gian đã mất.
Nếu được nghỉ hè thì Lưu Văn còn sẽ nghĩ xem lần này kết quả thi của Lưu Lượng ra sao, nhưng lần này thật sự không có hè, mấy sinh viên y khoa đều phải đi thực tập.
Dù chỉ là làm những ca bệnh lặt vặt, cũng là một kinh nghiệm thực tập tốt.
Đến khi nàng nhận được tin của Lưu Hà mới biết lần này Lưu Lượng rất khỏe, không có bệnh gì, cũng đã thi đại học.
Chỉ là kết quả thế nào thì không thể nói là thảm hại, mà là đừng nói đến trường điểm, đến cả khoa chính quy cũng là bất khả thi.
Nhiều khả năng là học đại học, Lưu Văn cũng có thể tưởng tượng ra, Lưu Lượng biết kết quả sẽ thất vọng đến nhường nào.
Còn những người nhà Lưu đặt kỳ vọng cao, cũng sẽ rất thất vọng.
Riêng Lưu Hà và vợ chồng Lưu Thành thì không chừng sẽ hả hê lắm.
Lưu Văn biết Lưu Lượng không cam tâm, dù sao cũng đã chuẩn bị hơn hai năm, kết quả chỉ có đại học, dẫu gì tương lai thi đại học của hắn, thì nào là xin thôi việc rồi thì cãi nhau với nhà.
Lưu Văn biết kết quả của Lưu Lượng rồi thì nghĩ không liên quan gì tới mình, ai ngờ Lưu Lượng lại đến tận Dương Thành tìm nàng.
Thấy Lưu Lượng bất ngờ đứng trước mắt, Lưu Văn thật sự rất kinh ngạc, "Ngươi, sao ngươi lại đến đây?"
Thật là không hề báo trước gì cả, Lưu Văn nghĩ xem nên làm thế nào.
"Ta, ta muốn ra ngoài giải sầu." Lưu Lượng nhìn Lưu Văn mặc áo khoác trắng, thấy mình với cô khác nhau một trời một vực.
Giải sầu? "Thi không tốt à?" Lưu Văn đương nhiên không thể nói đã nhận tin, biết hắn thi không tốt lần nữa.
"Không tốt, ta còn nghĩ lần này dù không đỗ trường điểm, nhưng ít ra cũng phải khoa chính quy."
"Ai ngờ ta, ta lại ra kết quả thế này." Lưu Lượng không muốn nhớ lại tâm trạng lúc biết điểm.
"Ta vì kỳ thi, còn nghỉ làm, còn cãi nhau với ba."
"Có thể nói, vì thi đại học, ta thật đã cố gắng, mà hy sinh cũng nhiều."
"Ta nghĩ ít nhất cũng phải hơn ngươi, kết quả cái đứa tốt nghiệp cấp 3 như ta lại, vậy mà ra kết quả thế này, vào đại học."
"Sang năm Lưu Hà tốt nghiệp rồi, còn ta mới có học năm nhất."
Dù không liên lạc với Lưu Hà, nhưng Lưu Lượng cũng biết chắc chắn Lưu Hà sẽ cười nhạo mình đôi chút.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận