Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 151: Cữu cữu là đại lão 55 (length: 8022)

Hoắc Quang cũng là tay lắc một cái, "Thật là muốn chết."
Dương Hải vui vẻ nói, "Đúng á, không phải là muốn chết à."
"Đối phương nói, vốn dĩ đáp ứng cấp hai ngàn, xong việc, chuyện này cũng coi như xong, nhưng kết quả đã là ba mươi Tết rồi, lại còn không trả tiền, đối phương nói không thể nhịn."
"Thế là tìm tới cửa, còn nói Cung Tuấn nếu như hôm nay không cấp hai ngàn, vậy ngày mai liền là hai ngàn năm trăm."
"Tết Nguyên Tiêu phía trước không cấp, qua Tết Nguyên Tiêu liền phải cấp ba ngàn."
"Dù sao cứ mỗi mười lăm ngày, liền tăng thêm năm trăm." Dương Hải ghét Cung Tuấn, hận không thể hắn chết đi, nhưng biết thằng nhãi này thế nhưng chọc tới một tên sát tinh như vậy, lại không khỏi thở dài một hai tiếng.
Tốc độ tăng như thế, Lưu Văn muốn nói, "Cung Tuấn đến hai ngàn còn không móc ra được, còn có thể cho hai ngàn năm trăm hoặc là ba ngàn?"
Lưu Văn cảm thấy Cung Tuấn lúc trước đáp ứng, hẳn là đã nghĩ sẽ đưa tiền, hoặc là tìm quan hệ giải quyết chuyện này, không biết vì sao chuyện này không giải quyết được.
"Đúng á, Cung gia trên dưới khóc lóc kể lể, không có tiền." Dương Hải biết đừng nhìn Cung gia người đông, đều là các có ý riêng, thấy Cung Tuấn xui xẻo, sẽ ra tay giúp đỡ cũng không nhiều.
"Đối phương nói, nếu Cung Tuấn thật không trả tiền, vậy cũng đơn giản, trực tiếp đi tiếp nhận lao động cải tạo." Cũng là một kẻ hung ác à.
Đi tiếp nhận lao động cải tạo? Thôi xong, Lưu Văn cảm thán lần này Cung Tuấn thật là đá phải tấm sắt, một khi đi tiếp nhận cải tạo, lại mang cái danh này đi cải tạo, không thể vô tội được.
Quan trọng là một khi nhà bên trong có một cái tội danh nam nữ quan hệ mà đi tiếp nhận cải tạo, cả gia tộc thanh danh đều thối hoắc.
Lưu Văn lập tức hiểu ra, đối phương chính là muốn mượn cái danh này bức Cung gia móc tiền, ai bảo hiện tại Cung gia vẫn chưa phân gia.
Cho dù phân gia, cũng là một nhà người cũng không thoát được quan hệ.
Dương Hải cùng Hoắc Quang cũng nghĩ ra mục đích của người này, Dương Hải thì vô cùng phấn khích, "Đáng, đáng như thế."
"Từ sau khi chị của Cung Tuấn cùng đối phương thông đồng, là một bộ đắc chí." Dương Hải tuyệt không đáng thương Cung Tuấn.
"Cái người này á, thật là bay bổng, cũng không biết tự lượng sức mình." Hoắc Quang thêm vào một câu.
"Yên tâm đi, Cung gia trên dưới móc ra hai ngàn, thì tuyệt đối có thể." Rốt cuộc Cung gia gia đại nghiệp đại, xoay sở hai ngàn vẫn là có thể, chỉ là muốn trải qua một phen tranh cãi mà thôi.
Nội bộ Cung gia cũng không yên ổn, đặc biệt là phòng của Cung Tuấn từ khi sinh được một đứa con gái có tiền đồ, là một bộ xem thường cái này không ưa cái kia.
"Cũng phải." Dương Hải nghĩ tới Cung Tuấn còn có một người chị có tiền đồ, đối phương chắc chắn không bỏ mặc Cung Tuấn.
Hôm nay là giao thừa, mặc dù rất nhiều người còn đang làm việc, nhưng công việc đơn vị không nhiều, rất nhiều người đều tan làm sớm về nhà chuẩn bị cơm tất niên.
Nghe tin Cung Tuấn đang đắc ý cùng khoe khoang trong đại viện thế mà lại gặp phải chuyện này, sao không kích động cho được.
Tuy không thể đi trước cổng nhà Cung gia nghe lén, nhưng không sao, họ có thể đi nhà hàng xóm của Cung gia mà nghe ngóng.
Xem thử cái kẻ có thể đánh cho Cung Tuấn không ai bì nổi phải bầm dập mặt mày kia là ai.
Dương Hải quan hệ với những người trong đại viện rất tốt, nên thỉnh thoảng ra ngoài nghe ngóng một chút tình hình mới.
Dương Hải mặt hớn hở chạy vào, "Các ngươi biết gì chưa?"
"Cả nhà Cung gia không có hai ngàn đồng."
"Bọn họ đang tính đi ra ngoài mượn tiền." Dương Hải buông lại một câu như vậy với Hoắc Quang xong, liền chạy về nhà mình.
Những chuyện bát quái này mặc dù bà nội không thích nghe, nhưng chuyện tiếp theo lại là đại sự, nhất định phải nói với ba mẹ mới được.
Tuyệt đối không thể mềm lòng, người nhà Cung Tuấn đều không chịu bỏ tiền ra cứu hắn, dựa vào cái gì hàng xóm xung quanh bỏ tiền ra cứu hắn.
A, miệng Lưu Văn tròn xoe, "Không thể nào, họ, họ không định cứu Cung Tuấn?"
Hoắc Quang cũng không thật sự ngạc nhiên, "Ba Cung Tuấn là con trưởng, Cung gia lão gia bất công con trưởng, chỗ tốt đều cho con cả, mấy đứa con trai bên dưới đã sớm bất mãn."
"Cho dù Cung Tuấn có thế, nhà chú nhà cô của Cung Tuấn cũng không được nhờ bao nhiêu."
"Đặc biệt là cha mẹ Cung Tuấn nói bóng gió xa xôi, đều là một bộ thái độ cao cao tại thượng, nếu như Cung Tuấn bọn họ vẫn luôn đắc thế, chú cô bọn họ đương nhiên không làm gì."
"Nhưng một khi họ thất thế, đương nhiên là đánh chó mù đường."
"Hơn nữa, họ bỏ tiền ra, cứu Cung Tuấn một lần, rất có thể kết quả là, Cung Tuấn căn bản sẽ không trả lại tiền cho họ, mở miệng ngậm miệng đều dựa vào đích tôn, thì bọn họ mới có thể sống được như hiện tại."
Hoắc Quang bình tĩnh giải thích vì sao người nhà còn lại của Cung gia không chịu bỏ tiền ra cứu Cung Tuấn, "Cũng được, đi tiếp nhận cải tạo lao động cũng hay."
Hoắc Quang kỳ thực cũng rất tò mò, rất mong chờ cha mẹ Cung Tuấn sẽ làm gì.
Cha mẹ Cung Tuấn đương nhiên có tiền, nhưng bọn họ không chịu móc ra hai ngàn đồng, rốt cuộc hai ngàn không phải là một con số nhỏ, có thể mua được một căn nhà nhỏ ở bên ngoài.
Đôi vợ chồng này nghĩ hay rồi, kêu các anh em Cung gia còn lại góp tiền, mỗi nhà chỉ cần bỏ ra bốn năm trăm, cũng không phải là một khoản lớn, hoàn toàn gánh được.
Nhưng kết quả không ngờ, các anh em còn lại mở miệng ra đều là không có tiền, cho dù hai ông bà nhà họ Cung mở miệng, họ vẫn kiên quyết nói không có tiền.
Mặc cho Cung Tuấn có cầu xin tha thứ ra sao, nói một khi hắn đi cải tạo lao động, thanh danh của Cung gia sẽ ra sao, họ đều làm ngơ.
Cha Cung Tuấn giận tím người, "Sao các người lại có thể như thế, sao lại không quan tâm tới Cung Tuấn?"
Cung lão nhị hừ lạnh một tiếng, "Đại ca, anh đừng nói thế, anh không có tiền, con gái nhà anh cũng có tiền đồ đấy, con trai anh lại có tiền đồ nữa, chẳng phải anh vẫn luôn nói chúng nó hiếu kính anh, vẫn luôn đưa tiền cho anh hay sao."
"Bây giờ con trai bảo bối của anh gặp chuyện, anh già đầu này còn không nỡ bỏ tiền ra, dựa vào cái gì nhà tôi phải bỏ tiền."
"Anh là cha mà còn nỡ, bọn tôi là chú là cô, lại càng không tiếc gì."
Cung lão ba và những người còn lại đều gật đầu liên tục, nhao nhao bày tỏ, bố con nhà Cung Tuấn đều không nỡ móc tiền ra, dựa vào cái gì bọn họ bỏ tiền.
Mấy người nhao nhao tiếp tục chuẩn bị cơm tất niên, còn việc Cung Tuấn có đi tiếp nhận cải tạo lao động hay không, hay là có móc được tiền hay không, đều là chuyện của đích tôn.
Cung Tuấn không nghĩ tới đám chú hai mà hắn luôn xem thường, vào lúc này lại kiên cường một phen, trơ mắt nhìn hắn đi tiếp nhận tái giáo dục, tức điên lên được.
Cung Tuấn đã nghĩ, một khi chờ hắn thoát thân, nhất định sẽ tìm cơ hội, hung hăng dạy dỗ bọn chú hai, bất quá đó đều là chuyện về sau, hiện tại chuyện quan trọng nhất, chính là phải kiếm đủ hai ngàn.
Cung Tuấn tội nghiệp nhìn cha mình, "Cha mẹ, mau cứu con, con, con thật không muốn đi ngồi tù."
Một khi hắn ngồi tù, anh rể sẽ không cứu hắn đâu, lâu ngày, không biết anh rể có còn nhớ đến hắn nữa không cũng là một vấn đề.
Nếu phải ngồi tù mấy năm, đợi đến lúc ra ngoài, hắn có thể làm gì, cho dù đi làm lưu manh, có nổi lên được không cũng là một vấn đề.
Huống hồ cái người đang ngồi ở vị trí chủ tọa kia, làm sao để hắn ngóc đầu lên, có lẽ sẽ làm cho hắn đi tiếp nhận hai mươi năm ba mươi năm cải tạo lao động ấy chứ.
Không được, hắn nhất định phải khiến người nhà móc tiền, nếu không được, thì phải đi mượn tiền, đúng, mượn tiền.
Hắn có thể tìm Hoắc Quang và Dương Hải, bọn họ là bạn từ nhỏ, bọn họ không thể không quan tâm tới sống chết của hắn được.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận