Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 354: Đại ca là văn đàn đại lão 58 (length: 8255)

Lưu Văn không biết vì cuốn tiểu thuyết của nàng, biên tập La Lập Nông lại còn vì nàng tranh thủ đôi chút.
Bản thảo gửi qua đường bưu điện rời đi nơi này, nàng liền rất mong chờ hồi âm, rốt cuộc khi nào được đăng cũng là một vấn đề.
Nàng đã nghĩ xong, chờ tiểu thuyết được đăng ngày đó, nàng nhất định phải đến tòa báo mua mấy tờ, có lẽ không chừng, đây chính là khoảnh khắc huy hoàng trong cuộc đời nàng.
Lần này không có làm nàng đợi bao lâu, thư hồi âm đã đến, trên đó nói lời xin lỗi, nói không có giúp nàng tranh thủ được một vị trí tốt.
Lưu Văn vừa bắt đầu xem thấy La Lập Nông viết hai câu xin lỗi, tim chợt trùng xuống, cho rằng bản thảo của nàng vẫn bị chủ biên gạt bỏ cơ hội đăng thử.
Kết quả không ngờ lại là vì không giúp nàng tranh thủ được một vị trí tốt mà xin lỗi, Lưu Văn từ trước đến nay chưa từng thấy có vị biên tập nào lại còn nói lời xin lỗi vì điều này.
"Thật là một người tốt." Lưu Trạch Minh xem phần thư này xong, chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Lưu San xem xong hồi âm này, cũng có ý nghĩ như vậy, "Thật không ngờ, một biên tập có thể vì một người mới như ngươi tranh thủ nhiều như vậy."
Lưu Văn ừ một tiếng, "Là một biên tập tốt."
"Ta nghĩ kỹ rồi, hắn đã tốt như vậy, cho ta một cơ hội tốt như vậy, ta nghĩ kỹ rồi, cho dù lần này ta không thông qua thử thách này, chờ sau này ta đăng tiểu thuyết nữa, ta nhất định tìm hắn."
Các tòa soạn lớn thì nhiều, nhưng muốn gặp được một biên tập tốt thì thật không nhiều, nếu gặp được một lần, thì thật không thể bỏ qua.
Lưu Trạch Minh ừ một tiếng, "Cũng được, biên tập này không tệ."
"Đúng rồi, ta đi viết cái đại cương trước đã." Dù sao tiểu thuyết muốn viết tiếp, vẫn là cần phải có đại cương.
Mặc dù có lẽ khả năng rất cao là không dùng tới, nhưng những gì cần phải có thì nhất định phải có.
Lưu Văn ngồi ở bàn ăn, bắt đầu viết đại cương, vốn cho rằng đại cương tẻ nhạt, chắc là sẽ không viết được bao nhiêu, hoặc có lẽ sẽ tương đối khó viết ra.
Kết quả không ngờ, ngồi ở trước bàn, lúc bắt đầu thì đúng là có độ khó, sau khi bắt đầu viết trôi chảy thì phát hiện những phần sau lại không hề khó khăn.
Rất nhanh nàng liền viết được ba ngàn chữ, mà Lưu Trạch Minh cũng là người đã từng viết đại cương, biết viết cái này thật sự có độ khó.
Kết quả cứ như vậy nhìn Lưu Văn cầm bút, từ vừa mới bắt đầu viết viết dừng dừng đến liên tục không ngừng viết, đều kinh ngạc đến ngây người, "Nàng vừa mới nói, nàng đang viết đại cương đó chứ."
"Sao vậy, sao vậy, nàng vậy mà lại viết nhanh như vậy, ta, ta..." Lưu Trạch Minh đột nhiên có một ý nghĩ, nha đầu này có phải thích hợp với nghề này không.
Mặc dù hiện tại xem thì hành văn không được tốt lắm, nhưng mà hành văn, chỉ cần viết nhiều đọc nhiều, nhất định sẽ có tiến bộ.
Lưu San đã xem quá trình Lưu Trạch Minh viết đại cương, có thể nói là có chút khó khăn, nàng cho rằng viết đại cương là như vậy, kết quả không ngờ xem Lưu Văn viết đại cương, là một phong cách hoàn toàn khác.
Lưu San biết nói sao đây, dù sao Lưu Trạch Minh cũng thật không dễ dàng, người có thể viết tiểu thuyết đều rất lợi hại, dù sao nàng đến cả một mở đầu đơn giản nhất cũng không viết được.
Càng đừng nói đến chuyện gửi bản thảo, "Trong lòng ta, ngươi thật sự rất lợi hại."
"Người có thể viết tiểu thuyết đều rất lợi hại." Lưu San thật không phải đang nịnh hót, mà là thật sự cảm thấy lợi hại.
"Được, ta cũng muốn bắt đầu cố gắng." Nhìn Lưu Văn vẫn đang múa bút thành văn, Lưu Trạch Minh cảm thấy hắn cũng nên phải nỗ lực lên.
Lưu Trạch Cử cũng cầm sách tiếng Anh lên đọc lại, Lưu Trạch Minh mấy hôm trước đã nói với bọn họ đơn giản, chờ sau này nếu có cơ hội, vẫn muốn đi nước ngoài học.
Còn về tiền thì không cần lo, trong nhà vẫn có số tiền đó, như vậy thì Lưu Trạch Cử nhất định phải xem nhiều sách tiếng Anh hơn.
Quan trọng nhất là, Lưu Trạch Minh và Lưu Văn có thể viết tiểu thuyết kiếm tiền, Lưu San quán xuyến mọi việc trong nhà rất tốt, so ra thì, Lưu Trạch Cử suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy hắn cũng chỉ có cố gắng học tiếng Anh.
Như vậy đợi bọn họ đi Mỹ du học, về mặt giao tiếp, hắn có thể giúp một tay lớn, hơn nữa không xem sách tiếng Anh thì hắn cũng không biết làm gì.
Lưu San thấy Lưu Trạch Cử ngồi ở cửa sổ đọc sách tiếng Anh, cũng lấy ra một quyển sách tiếng Anh để đọc.
Bà chủ nhà vừa lúc tìm Lưu Trạch Minh bọn họ, đứng ở cửa ra vào liền thấy bốn đứa nhỏ không phải đang viết chữ thì cũng đang đọc sách.
Lão bà bà trong lòng không ngừng cảm thán, không hổ là thư hương môn đệ xuất thân, dù là ngày nghỉ, dù không có người lớn trông coi, cũng đều nghiêm túc học tập.
Lại nhìn xem cháu trai của mình, rõ ràng lớn tuổi hơn Lưu Văn và Lưu Trạch Cử, trong nhà bỏ ra nhiều tiền như vậy, cho chúng nó đi học trường lớp, không chỉ mong chúng có tiền đồ, tối thiểu cũng có thể biết chữ, đi ra ngoài tìm việc làm cũng dễ hơn.
Quan trọng nhất là, có thể không phải làm việc chân tay, mà là tìm công việc nhẹ nhàng, làm ở phòng kế toán cũng được, làm quản lý cũng được.
Nhưng nhìn kết quả thái độ học tập của chúng nó, còn cả thành tích thi cử, bà chủ nhà không khỏi bắt đầu nghĩ lại, có nên cân nhắc cho hai đứa cháu về nhà, không muốn tốn tiền đi học nữa.
Thật sự là tiêu một số tiền lớn, không nhìn thấy hy vọng, cứ cảm thấy thiệt thòi.
Lưu San nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, cho rằng nhà chủ nhà lên lầu, không ngờ lại dừng ngay chỗ cầu thang.
Lưu San nghĩ là ai vậy, chẳng lẽ là hai đứa cháu trai của nhà bà lên lầu? Với hai đứa nhóc kia, Lưu San chán ghét đủ thứ.
Nghe nói là đi học trường lớp, nhưng cứ cảm thấy như hai tên tiểu lưu manh, còn ánh mắt nhìn nàng và Tiểu Văn, cứ cảm thấy như đang đánh giá cái gì.
Đối diện với việc nhà bên cạnh có người hàng xóm như vậy, Lưu San liền rất không thích, đáng tiếc không còn cách nào, hiện tại bọn họ không có tiền đổi phòng ở.
Cho dù có tiền, cũng không thể nhanh chóng đổi nhà như vậy, thế chẳng khác nào nói rõ cho người khác biết, nhà mình có tiền.
Lưu San cảm thấy vẫn nên dặn dò Lưu Văn và Lưu Trạch Cử một chút, bảo chúng nhất định không được rời khỏi nhau, phải cùng nhau hành động.
Nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì thật là khóc không ra nước mắt, Thân Thành đối với chúng mà nói, là một nơi xa lạ.
Đối với cư dân nơi này mà nói, chúng cũng là người ngoại lai, gặp chuyện cũng sẽ không có ai giúp.
Một cái quay đầu thì thấy là bà chủ nhà, Lưu San không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "A bà, bà có việc gì sao?"
Chủ nhà nhìn thấy Lưu San, liên tục chỉ chỉ vào Lưu Trạch Minh, Lưu San có chút nghi hoặc, mặc dù trong nhà Lưu Trạch Minh là người quyết định mọi việc, nhưng bình thường, bà chủ nhà đều là tìm nàng, mà không tìm Lưu Trạch Minh.
Sao hôm nay lại tìm hắn? Lưu San có chút kỳ quái, vẫn ra hiệu cho Lưu Trạch Minh, bà chủ nhà tìm hắn.
Lưu Trạch Minh biết bà chủ nhà về cơ bản đều thông qua Lưu San để giao tiếp với hắn, sao lần này lại tìm hắn?
"Có chuyện gì sao?" Lưu Trạch Minh đi tới cửa, thấp giọng hỏi.
"Ta là muốn hỏi một chút, người sửa chữa trong nhà con, có thể giúp nhà ta sửa cái nhà vệ sinh không." Bà chủ nhà có chút thấp thỏm hỏi.
Hỏi hắn điều này là ý gì? Lưu Trạch Minh không hiểu, "Chuyện này, bà nên trực tiếp hỏi họ chứ?"
Có việc để làm, những người kia sẽ không không làm, vấn đề duy nhất là tiền bạc có thỏa đáng hay không thôi.
Chẳng lẽ là bà chủ nhà không muốn bỏ tiền ra, mà lại muốn bảo hắn chi tiền cho chuyện này sao?
"Không phải, cái đó, cái đó, ta là muốn con giúp ta hỏi chút thôi." Lão thái thái nhìn Lưu Trạch Minh mặt mày nghiêm nghị, chân hơi run, nếu có thể, bà cũng không muốn trực tiếp đối diện với hắn.
Nhưng không còn cách nào, không hỏi Lưu Trạch Minh thì Lưu San cũng không thể quyết định, việc này vẫn phải hỏi Lưu Trạch Minh.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận