Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 657: Hiếu thuận nữ thay đổi 13 (length: 7954)

A a a, thế nhưng thông qua? Đối phương lại còn thật nhận lấy Chu Minh? Chu Hiên triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Cúi đầu nhìn về phía Chu Minh, "Thật nhận lấy ngươi?"
Chu Minh gật gật đầu, xem bộ dạng kích động của Lưu Văn, Chu Minh cảm thấy nếu như hắn nói không muốn đi học thêm, hắn cảm thấy Lưu Văn nhất định sẽ rất tức giận, nhất định sẽ nổi giận với hắn.
A a a a, còn thật là thông qua, Chu Hiên triệt để kinh ngạc đến ngây người, "Ta hôm nay còn nghe người ở viện bên cạnh nói, hai vị lão sư kia chỉ thu học sinh cấp hai, hơn nữa còn phải kiểm tra."
"Nếu như không thông qua thì không thu."
"Con trai, con thật sự là vào tiểu học đi." Chu Hiên lại lần nữa xác nhận với Chu Minh.
Chu Minh ừ một tiếng, "Đúng, con là học sinh tiểu học."
Thật không phải là do trí nhớ của hắn có vấn đề, Chu Hiên thật rất khó hiểu, không rõ rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, nếu không thì sao đối phương lại phá lệ nhận Chu Minh.
Chẳng lẽ là bởi vì Chu Minh thông qua kiểm tra? Cũng có thể không đúng, tuổi không phù hợp thì đối phương sẽ không cho cơ hội kiểm tra, trực tiếp một câu không thu là giải quyết xong việc.
Mặc dù Chu Hiên và Lưu Văn giống nhau, đều cảm thấy con nhà mình là giỏi nhất, nhưng hắn cũng biết thành tích của Chu Minh không đến mức tốt, làm sao hai ông bà giáo viên trung học về hưu lại để ý đến Chu Minh.
Ngay cả Lưu Văn đang ở một bên nghe được những lời này của Chu Hiên, cũng là kinh ngạc đến ngây người.
"Cái gì, lão Chu, ông nói cho rõ ràng xem nào?"
"Cái gì mà chỉ thu học sinh cấp hai?"
"Tiểu Minh nhà ta chẳng lẽ không phải là học sinh tiểu học sao?"
"Còn không phải là thông qua kiểm tra thì mới nhận nó." Lưu Văn không cảm thấy tai mình có vấn đề, tuyệt đối không thể nghe nhầm.
Là nghe nhầm, tối đa cũng chỉ là nghe nhầm mấy câu, không thể nào mà toàn bộ đều nghe nhầm được.
Lưu Văn nhìn về phía Chu Minh, được rồi, nếu như nàng nghe nhầm thì Chu Minh cũng không có lý do gì để nghe nhầm, chuyện này là không thể nào.
Chu Minh gật đầu nói đúng, "Con thông qua kiểm tra, sau đó bọn họ cùng mẹ xác nhận thời gian học và học phí."
Được rồi, Chu Hiên biết hắn thật sự không có nghe nhầm, hưng phấn ôm chặt lấy Chu Minh, "Con trai giỏi, ba biết mà con làm được."
"Nói đi, con muốn gì?"
"Đương nhiên giá cả không được quá đắt, con biết là tiền tiêu vặt mỗi ngày của ba có bao nhiêu đấy." Thu nhập mỗi ngày của Chu Hiên đều nộp cho Lưu Văn, sau đó mỗi ngày nàng sẽ cho ông tiền tiêu vặt.
Trong đó có tiền cơm trưa của ông còn có tiền hút thuốc lá, nói chung là nếu có chi tiêu phát sinh thêm thì Chu Hiên hoặc là sẽ bớt tiền cơm trưa, hoặc là bớt thuốc lá, có thể nói việc dành tiền tiêu vặt thật sự không dễ dàng.
Chu Minh không ngờ ngay cả ba mình cũng đáng thương như vậy, "Không cần ba, con không muốn quà."
Ngay cả lão già đó cũng đang đủ đường tiết kiệm chi tiêu, thế mà hắn vừa học lớp năng khiếu vừa học thêm, "Không cần quà, con nghĩ, con nghĩ là con không đi lớp vẽ tranh nữa."
"Con cũng không học thêm."
"Người ta không học thêm mà thành tích vẫn tốt, việc người ta làm được thì con cũng có thể." Chu Minh cảm thấy nếu hắn có thể cố gắng thêm chút nữa, chăm chỉ hơn chút nữa, thì đã không như vậy.
Không học thêm, không học lớp năng khiếu? Tình hình là sao vậy? Lưu Văn trợn tròn mắt, "Sao con lại không học?"
Chu Minh ấp a ấp úng nửa ngày, vẫn không muốn nói lý do.
Lưu Văn nhìn chằm chằm Chu Minh một hồi, bật cười, "Con là thấy trong nhà không có tiền à?"
A, Chu Minh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lưu Văn, sau đó chậm rãi gật đầu.
"Trong nhà tuy là không có tiền, nhưng con nên biết, người là hay lười biếng, cảm thấy nhà có tiền, sẽ không muốn phấn đấu, cảm thấy có tiền rồi thì không cần lo lắng."
"Chỉ khi biết nhà mình không có tiền thì mới cố gắng."
"Mua nhà, là để tăng thêm tài sản cố định cho nhà, hơn nữa nếu như chúng ta không mua nhà, mấy hôm nữa, đơn vị của cậu con sẽ chia nhà."
"Bọn họ nhất định sẽ lấy căn lớn nhất, đến lúc đó không đủ tiền, họ sẽ tìm ông ngoại của con đòi tiền, sẽ tìm mẹ con vay tiền."
"Chỉ có chúng ta tiêu hết tiền, sau đó tiền không đủ, đi vay bọn họ, bọn họ mới không tìm con mượn tiền."
"Về phần bồi dưỡng con, điều đó là cần thiết."
"Cậu với dì con xem thường ba mẹ con, mặc dù chúng ta rất tức giận, nhưng cũng phải thừa nhận, họ học thức giỏi, công việc tốt, có lý do xem thường hai ta."
"Bao gồm cả lần chia nhà ở đơn vị này, dù cho mẹ không mua nhà thì mẹ cũng không được chia nhà."
"Chia nhà thì cần mấy tiêu chuẩn kia, mẹ trừ thâm niên công tác ra thì đều không đạt cái gì hết."
"Chỉ cần hồi trước mẹ có thể đề cao yêu cầu của mình, đi học lấy bằng đại học buổi tối, thì hiện tại mẹ cũng là sinh viên đại học."
"Mẹ không biết con sau này sẽ làm cái nghề gì, nhưng mà đọc sách nhiều thì sẽ tốt cho con."
"Con có thể thông qua việc đọc sách mà thiết lập nhân sinh quan cho mình."
"Con sẽ có cuộc sống không giống chúng ta."
"Hơn nữa, con đi học còn có thể quen biết rất nhiều bạn bè, có những người sẽ trở thành bạn của con cả đời, có người sẽ trở thành mối quan hệ."
"Con cứ yên tâm, mẹ và ba tuy là kiếm tiền không nhiều, không thể cho con quần áo hàng hiệu, cũng không có cách nào đưa con đi du lịch nước ngoài, có lẽ mẹ và ba có thể làm được là đưa con đi du lịch gần đây."
"Nhưng mà tiền bồi dưỡng con học năng khiếu, tiền học thêm thì vẫn có."
"Nói chung, cứ làm việc mà con thích, đừng nghe lời ra tiếng vào của người khác."
Lưu Văn nhíu mày nhìn Chu Minh, "Con biết mẹ đang nói đến ai."
Chu Minh cười gật đầu, đương nhiên biết đang nói ai.
"Dù sao thì cậu con nhất định sẽ nói, sao không bồi dưỡng Tiểu Minh, hai vợ chồng ăn chưa đủ khổ vì học hành không đủ hay sao?"
"Các người tiêu tiền oan uổng thế để làm gì, bản thân các người có trình độ gì thì tự biết chứ?"
"Nói chung à, mẹ có đưa con đi học lớp năng khiếu hay không, có đưa con đi học gia sư hay không, họ cũng đều ra vào đủ kiểu."
"Chắc chắn họ còn sẽ cảm thấy mẹ có tiền đưa con đi học cái này cái kia thì chỉ là lãng phí tiền, mà đáng lẽ nên dành tiền cho con cái họ." Lưu Văn quá rõ suy nghĩ của những người đó.
"Nói chung, ngày tháng là của mình, để họ nói cho đã đi, lợi ích thực tế mới là của mẹ."
"Mẹ cũng không gây áp lực cho con, yêu cầu của mẹ dành cho con rất đơn giản, là có thể nuôi sống được bản thân, giống mẹ và ba, tự nuôi sống bản thân, nuôi sống vợ con."
"Không phải giống như cậu mợ của con, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đào tiền từ chỗ ông ngoại con."
"Nếu như con trở thành người như họ, cho dù mẹ chỉ có mình con trai, mẹ cũng sẽ không quản con."
"Tuy mẹ nói vài ngày nữa, căn nhà nhỏ ở đơn vị mẹ mua lại là để cho con làm phòng cưới, nhưng con nên biết là căn nhà đó là tên của mẹ, không chắc mẹ sẽ để lại cho con."
"Huống chi, mẹ đã cho con căn nhà nhỏ rồi, còn viết tên của con." Lưu Văn cảm thấy nàng làm đã rất tốt rồi, Chu Minh mới lớn thế này mà đã viết tên hắn.
Có lẽ bây giờ thằng nhóc còn ghét bỏ căn nhà nhỏ này không tốt, là căn nhà nhỏ cũ nát.
Chờ hắn kết hôn sinh con thì sẽ biết tầm quan trọng của căn nhà nhỏ này, thật không phải là có tiền là giải quyết được, căn nhà như vậy thật không phải là khan hiếm bình thường.
Rất nhiều người đều hy vọng lưu truyền lại cho đời sau, con cháu đều có thể học ở trường nổi tiếng, càng đừng nói về sau còn có con thứ hai con thứ ba, thật là có một căn nhà trong tay, ba đời không lo.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận