Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 138: Cữu cữu là đại lão 40 (length: 8408)

A a a, không thể nào, thế mà lại bị Hoắc Quang phát hiện, Lưu Văn rất nhanh ổn định lại, ngẩng đầu đối hắn cười.
"Ta muốn biết rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc rất có thể sẽ liên quan đến an toàn."
"Nếu cùng ta có quan hệ thì, ta cảm thấy ta hẳn phải biết một hai."
"Cậu, ngươi nói có phải không." Lưu Văn nhìn về phía Hoắc Quang, một mặt kiên trì.
Mặc dù nha đầu này nói lời rất đúng, nhưng Hoắc Quang cũng sẽ không nói, rốt cuộc có một số việc không nên để người bình thường biết.
"Đúng, ngươi hẳn phải biết, bất quá dù sao ngươi cũng là một đứa trẻ, rất nhiều sự tình cũng không thể nói với ngươi."
"Ta chỉ có thể nói ngươi học được võ công cũng là chuyện tốt, tối thiểu có thể tự vệ." Dù Lưu Văn có giả bộ đáng thương thế nào, Hoắc Quang cũng không hé miệng, chỉ biểu thị Lưu Văn nên nghiêm túc học võ.
Lưu Văn không nghĩ tới mình đã tội nghiệp như vậy rồi, kết quả Hoắc Quang vẫn không hé miệng, trong lòng rất không vui sướng.
Nhưng nàng cũng biết một khi Hoắc Quang kiên trì điều gì, thì sẽ không nói với nàng, "Ta biết."
Thôi vậy, Hoắc Quang không cho nàng biết, cũng chắc là vì tốt cho nàng, nghĩ cũng biết người Cung gia là kẻ tâm ngoan thủ lạt.
Lần đầu nàng vào tứ hợp viện, không riêng gì Hoắc Quang, mà cả người Dương gia, và những cư dân khác trong tứ hợp viện, đều nói mọi người là hàng xóm cũ ở tứ hợp viện đã nhiều năm.
Nhưng kết quả hàng xóm cũ ra tay mới là hung ác, Lưu Văn đột nhiên cảm thấy có một số việc không biết lại ngược lại là chuyện tốt với nàng.
Chẳng phải có câu "hiếu kỳ tâm hại chết mèo", nàng vẫn là không nên hiếu kỳ.
"Ta muốn làm bài, cố gắng học tập, tranh thủ đến trước Tết đọc thuộc lòng thơ Đường Tống."
"Đến lúc đó, ta có thể để cậu Tiểu Hải đáp ứng điều kiện của ta."
"Bất quá ta nên đưa ra yêu cầu gì đây." Lưu Văn tỏ vẻ sau khi thắng cũng có áp lực, thật sự không biết nên bảo Dương Hải làm gì.
Dương Hải nhìn dáng vẻ đắc ý của Lưu Văn, hận đến mức muốn thổ huyết, "Nha, Tiểu Văn, có ai nói với ngươi, ngươi quá phách lối rồi không."
"Rất là phách lối."
"Nói về tiến độ của ngươi thì mạnh hơn ta, nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn chút thôi."
"Trước kia ta không nắm được yếu quyết, nên thua ngươi."
"Sau đó ngươi lại nói với ta nên làm sao mới nhớ nhiều thơ từ, ta thấy ngươi giúp ta như vậy, ta cũng không thể quá phách lối, ít nhất nên nhường một chút."
"Kết quả không ngờ, lại làm người ta cảm thấy ta không thắng được ngươi."
"Thật là buồn cười, sao ta có thể thua ngươi." Dương Hải lập tức có chút bốc đồng, "Dù cho có lẽ ngươi nhanh hơn ta một bước, đọc ra một cuốn sách trước, ta cũng chưa chắc đã thua."
Dương Hải không còn thời gian thảo luận với Hoắc Quang cách dạy dỗ Cung Tuấn, dù sao bây giờ không thể ra tay với thằng nhóc đó, ngược lại học thuộc lòng mới là đại sự hàng đầu.
Dương Hải lấy sách ra, bắt đầu học thuộc, "Đúng rồi, Tiểu Quang, nếu thằng nhóc đó đến, ngươi cứ ứng phó hắn bên ngoài."
"Biết rồi." Hoắc Quang cầm một quyển sách đi ra cửa bắt đầu đọc.
Trước kia đều ngồi trong văn phòng, ngẫu nhiên có người tới thì cũng sẽ gọi lớn tiếng, lại không cần lo có ai đi vào lấy đồ, bình thường cửa kho đều sẽ khóa, đồ vật bày ở ngoài cũng không có gì đáng giá.
Dương Hải ở trong văn phòng nghiêm túc đọc sách, Lưu Văn theo kế hoạch, làm bài, ôn lại bài vở, sau đó viết chữ lớn đồng thời đọc thuộc lòng thơ từ.
Hoắc Quang xem sách, sau đó viết thư pháp, ngày tháng trôi qua rất nhàn nhã, chỉ là hơi lạnh, rốt cuộc cửa chính mở toang, gió ào ào thổi vào.
Hoắc Quang liền tính cả vụ này lên đầu Cung Tuấn, nếu không phải hắn thì giờ này hắn hẳn là ngồi trong văn phòng ấm áp rồi.
Cung Tuấn nghĩ lần này có thể chỉnh lý được Dương Hải, trước tiên giải quyết Dương Hải, tiếp theo sẽ đến Hoắc Quang, đương nhiên nếu lần này có thể một lần tính giải quyết luôn cả hai người, vậy thì tốt nhất.
Kết quả không ngờ hào hứng lên cao, phấn khích đi gọi Dương Hải, ai ngờ lão thái bà nhà Dương gia lại nói Dương Hải đã sớm bị Hoắc Quang mang đi.
Thế mà lại bị Hoắc Quang mang đi, điều này làm Cung Tuấn tức muốn chết, vất vả lắm mới có cơ hội tốt như vậy, kết quả lại như vậy.
Cung Tuấn thở phì phì về nhà, cung phụ nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của hắn, "Sao thế, chẳng phải con đi gọi thằng nhóc nhà Dương gia sao, sao lại gặp phải tên dã chủng kia rồi?"
Cung Tuấn hừ lạnh vài tiếng, "Đúng vậy, bị tên dã chủng kia mang đi rồi."
"Thật là, bao nhiêu cơ hội của ta đều bị hắn phá hỏng."
"Rõ ràng ta có thể đi tòng quân, kết quả..."
"Rồi lần trước đáng lẽ ta đã cứu được cô gái kia, ta liền nhân cơ hội cưới cô ta..." Cô nàng ngốc nghếch đó gia cảnh không tệ, quan trọng nhất là còn là con gái một, sau khi cưới xong, liền có thể chuyển đến nhà gái, ở thoải mái hơn nhiều.
Chờ sau này nghĩ cách đem nhà cửa và tiền bạc sang tên mình, cũng không muốn lúc nào cũng ở cái nơi tồi tàn này nữa.
Kế hoạch rõ ràng là tốt vậy, kết quả Hoắc Quang thế mà lại đột nhiên trở về nhà, rồi tiện thể giúp đối phương một tay, phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Tuy hắn cũng đi điều tra, là do người nhà họ Dương đã lâu không thấy hắn, nên bảo thằng nhóc Dương gia ra trạm phế phẩm tìm hắn, bảo hắn nhất định phải về nhà ăn cơm hôm đó.
Mặc dù căn cứ theo kết quả điều tra, cũng biết không phải do Hoắc Quang biết kế hoạch của hắn, nhưng dù có hay không có ý thì, tóm lại cũng phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Lần này cũng vậy, vậy mà lại bị Hoắc Quang phá hoại, Cung Tuấn tức đến mức muốn hộc máu.
Cái gì? Thế mà lại bị Hoắc Quang làm hỏng? Cung phụ cũng rất tức giận, nhưng so với tức giận, ông ta càng để ý hơn, "Vì sao Hoắc Quang lại mang nó đi."
"Hay là bình thường con đã lộ ra cái gì đó?" Cung phụ cảm thấy Cung Tuấn hẳn là làm không tốt ở chỗ nào đó.
Nếu không thì làm sao Hoắc Quang sau khi theo công việc đã không còn thường xuyên trở về tứ hợp viện lại nhúng tay vào.
"Chẳng phải tại cái con nhỏ chết tiệt kia về đấy thôi." Cung Tuấn càng nghĩ càng giận, "Nếu cái con nha đầu kia không quay về kinh thành, tên dã chủng đó căn bản cũng chẳng thèm về tứ hợp viện."
"Cũng sẽ không xảy ra những chuyện này." Từ trước đến nay Cung Tuấn không coi Dương Hải ra gì, cảm thấy thằng cha kia chỉ là một kẻ không có đầu óc, nếu không có Hoắc Quang bên cạnh thì có lẽ tiểu tử kia bị người ta bán đi cũng không biết bao nhiêu lần rồi.
Chắc hẳn cũng bị người ta lừa ra nông thôn làm thanh niên tri thức, nếu Dương Hải xảy ra chuyện, anh của hắn còn đi làm lính được sao?
Cung Tuấn càng nghĩ càng tức, "Không được, chuyện này, ta phải đi hỏi cho ra."
Tóm lại phải đi nghe ngóng xem, là do Hoắc Quang bọn họ phát hiện ra cái gì, hay là do Hoắc Quang không muốn để Dương Hải tham gia vào chuyến vũng lầy này.
Nếu là trường hợp sau, vậy thì không vấn đề lớn, chỉ có thể nói Hoắc Quang quá cẩn thận, mệnh Dương Hải quá tốt.
Hắn cũng muốn biết Hoắc Quang là người luôn tự cao tự đại, vậy mà lại ở trạm phế liệu một nơi dơ bẩn, không có tiền đồ như vậy, thì bình thường hắn làm việc thế nào.
Cung phụ cũng thấy Cung Tuấn đi đến trạm phế liệu một chuyến cũng được, "Con cẩn thận một chút."
"Thằng nhóc nhà họ Dương chỉ là một kẻ không có đầu óc, nhưng Hoắc Quang lại khác." Cung phụ dặn dò.
Ông ta chỉ lo Cung Tuấn trong cơn tức giận không để ý gì mà sơ ý một chút sẽ bị bại lộ, Dương Hải thì có lẽ không phát hiện ra điều gì, nhưng Hoắc Quang thì chưa chắc.
Cung Tuấn vốn dĩ không thèm nghe lời của lão cha hắn, trong mắt hắn, lão già nhà hắn chính là một kẻ nhu nhược.
Nếu lúc trước ông ta gan dạ hơn chút, gia cảnh nhà hắn không biết đã giàu mạnh hơn bây giờ bao nhiêu lần rồi.
Nên biết thời này, đúng là gan nhỏ thì chết đói, gan lớn thì ăn no.
Cung phụ biết Cung Tuấn ở ngoài lăn lộn lâu ngày, đã thấy nhiều người, cũng không còn coi ông ra gì nữa.
Ông ta có thể nói gì, ông đã bỏ lỡ mất mấy cơ hội rồi, nếu lúc trước nắm bắt được dù chỉ một cơ hội thôi, thì hiện tại ông đã không như vậy rồi.
(hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận