Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 727: Hiếu thuận nữ thay đổi 83 (length: 8146)

Lưu Văn đem những sách hôm nay cần chỉnh lý đều đặt lên giá sách, sau đó đem những sách mới vừa được đưa tới hôm nay, chuẩn bị đưa vào thư khố, dán lên nhãn hiệu.
Mỗi lần có sách mới tới, cũng là thời điểm Lưu Văn bận rộn công việc nhất, nàng bây giờ, thật là hết sức hoài niệm thời đại có mạng lưới.
Tìm đọc tư liệu thuận tiện, công tác thuận tiện, bao gồm gõ chữ kiếm tiền cũng dễ dàng.
Đáng tiếc hiện tại phần cứng máy tính không ổn, lần trước Lưu Văn đã lấy hết dũng khí, nghĩ hay là mua một cái máy tính, làm việc cũng thuận tiện.
Kết quả xem đến giá máy tính, còn có giá máy in sau, nàng triệt để sụp đổ, giá cả không hề bình thường.
Đặc biệt là cái cấu hình kia, trong mắt Lưu Văn, đều có thể được xưng là di tích tiền sử.
Lưu Văn dù sao cũng không nỡ bỏ ra khoản tiền này, rốt cuộc mua một bộ như vậy, thật sự là tiêu tốn cả một khoản tiền mua nhà.
Qua mười mấy năm nữa, cái này là cả trăm vạn giá cả a, Lưu Văn cũng chỉ có thể an ủi chính mình, coi như là đang luyện tập chữ viết, rốt cuộc trong cái thời đại này, viết chữ đẹp, cũng có thể có không ít cơ hội.
Lưu Văn cảm thấy chữ nàng viết càng ngày càng đẹp, nghĩ tới nghĩ lui liền đặc biệt tự đắc.
Viết chữ đẹp, tiền nhuận bút cũng có thể nhiều hơn chút, mặc dù bây giờ đã có biên tập cố định tìm Lưu Văn đặt bản thảo, mà tiền nhuận bút cũng đang tăng dần lên.
Không hề khoa trương nói, tiền nhuận bút hiện tại của Lưu Văn, một năm tiền lương cũng không bằng nàng vất vả dời gạch gõ chữ một tháng kiếm được.
Trước kia, đồng nghiệp còn sẽ ghen tị đôi chút, cùng nhau làm việc tại thư viện, vì sao bản thảo của Lưu Văn lại có thể qua, thường xuyên thấy nàng được đăng tải lại phát biểu.
Mặc dù bọn họ là các loại che che lấp lấp, không nói cho ai về việc mình gửi bản thảo, nhưng khi người ta ghen ghét thì đôi khi sẽ không kiềm chế được, chuyện này cũng theo đó mà lan ra.
Dù sao người Lưu Văn nghe được và đoán được gửi bản thảo có không ít, nhưng người thành công chắc không nhiều.
Chủ yếu là mọi người giữ mồm giữ miệng khá kín, đều không muốn trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, Lưu Văn cảm thấy bọn họ không phải là không muốn trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, mà là muốn vượt qua nàng.
Không phải Lưu Văn tự cao, bản thảo được đăng của nàng, có không ít đồng nghiệp hâm mộ, cảm thấy nàng gửi bản thảo sau tỷ lệ thông qua rất cao.
Nếu để bọn họ biết Lưu Văn lại còn có mấy cái tài khoản phụ, mỗi tháng có không ít bài viết được đăng tải, dự tính thật sẽ khiến không ít người không có ý muốn so bì.
Lưu Văn cảm thấy cứ như hiện tại thì tốt hơn, như vậy cũng có thể cho họ lòng tin theo đuổi, không thì vạn nhất họ biết Lưu Văn thông qua nhiều bản thảo như vậy, có lẽ sẽ nghĩ nằm dài ra.
Lưu Văn không muốn công bố việc có tài khoản phụ, cũng là không muốn để lãnh đạo đơn vị chú ý tới, không thì nghĩ văn chương của Lưu Văn không tệ, liền bắt viết một ít bài đăng này nọ, phiền phức thì lớn lắm.
Không phải là không muốn làm nhiều việc, mà là đây chính là làm không công, rõ ràng là một số nhân viên thâm niên trong văn phòng, đột nhiên biến thành việc của nàng, nghĩ thế nào cũng thấy thiệt.
Mặc dù là lãnh đạo lên tiếng bắt Lưu Văn viết bài phát biểu, nhưng những đồng nghiệp đang tranh nhau đoạt cơ hội kia, bọn họ sẽ không trút giận lên lãnh đạo, cũng chỉ tìm Lưu Văn để tính sổ.
Làm vượt mức quy định, kết quả không có bất cứ lợi ích gì, còn đắc tội một đám đồng nghiệp, chuyện này nghe đã thấy lỗ vốn rồi, vẫn là bớt làm thì hơn.
Lưu Văn dù sao cũng cảm thấy tần suất đăng bài viết hiện tại là tốt nhất, sẽ không để cho đồng nghiệp đỏ mắt, sẽ không để cho lãnh đạo chú ý, đồng thời cũng sẽ không khiến đồng nghiệp cảm thấy nàng hết thời, vì sao không có bài viết nào được đăng.
Lưu Văn vừa sắp xếp sách, vừa nói chuyện với đồng nghiệp, đa phần là nghe họ trò chuyện phiếm.
Ví dụ như chủ đề gần đây của mọi người, ngoài thị trường chứng khoán tăng mạnh liên tục ra, chính là đang thảo luận tốc độ tăng giá nhà.
Mọi người đều cảm thấy giá nhà hiện tại có hơi kinh khủng, "Thật sự là hù chết người, giá nhà khu nhà sát vách nhà ta, chỉ ba tháng thôi, đã tăng lên một nghìn, thế này còn là hiếm đấy."
"Đúng đó, lần trước tôi đi xem chung cư mới, bà không biết đâu, người xem nhà nhiều lắm, tốc độ mua nhà kia, thật có thể đuổi kịp tốc độ đi chợ đông mua bắp cải mùa đông đấy."
"Đúng vậy, bà nói giá nhà cứ tăng thế này, bao giờ mới có hồi kết." Quay đầu nhìn Lưu Văn vẫn còn đang làm việc, thành thật mà nói bọn họ vừa mới bắt đầu biết Lưu Văn có nhuận bút, chồng nàng làm ở công ty trang trí rất tốt, đều cho rằng nàng sẽ từ chức.
Rốt cuộc tiền lương trong thư viện này không tính quá cao, mặc dù là khá nhàn hạ, nhưng lại bận rộn bù đầu, quan trọng nhất là, cơ bản Lưu Văn không có cơ hội thăng chức, ở lại đây làm gì.
Không ngờ nàng vẫn cẩn trọng như trước đây, một số người muốn nói lời chua chát cũng chỉ đành hành sự âm thầm, bởi vì có nói cũng vô ích, liếc ngươi một cái xong, lại đi lướt qua bên cạnh.
"Lưu Văn, cô thấy giá nhà này còn sẽ tăng không?"
"Đúng đúng đúng, chồng cô không phải làm trang trí, chắc là sẽ biết đôi chút chứ."
Tiền lương của họ mặc dù không cao lắm, nhưng hơn ở chỗ công việc ổn định, tiền lương so với người trên không bằng so với người dưới vẫn còn dư, hơn nữa hiện tại ngân hàng bên kia còn cho vay.
Nhắc đến cho vay, mọi người nhớ đến lần cuối cùng phân nhà phúc lợi, Lưu Văn đã bỏ ra một phần tiền riêng, thư viện cũng ứng ra một phần tiền trong tình hình đó, mà mua được một căn nhà lớn.
Mặc dù mỗi tháng Lưu Văn vẫn phải trả tiền, nhưng vấn đề là giá nhà đều đã tăng lên gấp đôi, những người vốn dĩ chê cười Lưu Văn ngốc, giờ cũng đã nhao nhao ngậm miệng.
Nếu chuyện này mà còn bị coi là ngốc tử, vậy thì rất nhiều người đều hy vọng mình là ngốc tử.
Nghe được những lời này của bọn họ, Lưu Văn bật cười, "Lão Chu làm trang trí nhà cửa, sao hắn biết được giá nhà tăng hay giảm."
"Thông tin vẫn sẽ nhạy bén hơn chúng ta chứ." Trong mắt bọn họ, trang trí và mua nhà dù không giống nhau, nhưng ít nhất cũng coi như cùng một ngành.
"Thông tin có nhạy bén hay không, tôi không biết, nhưng tôi nghe hắn từng nhắc đến, những ông chủ than đá kia đều nhao nhao đổ xô vào đầu tư ở Kinh Thành."
"Ra tay hào phóng lắm, tôi đi xem nhà, cũng chỉ là dựa theo tiền, chọn căn hộ có hình dáng, diện tích và môi trường tạm được mà định thôi."
Mọi người không ngừng gật đầu, mua nhà chẳng phải là thế này sao, rốt cuộc lại không thể giống như mua rau bắp cải.
"Những ông chủ than đá đó đều rủ nhau đến, ra tay mua luôn mấy căn hộ, cứ như các bạn vừa nói đó, dễ dàng như mua bắp cải."
"Thêm vào đó, hiện tại thị trường chứng khoán không được tốt, rất nhiều người kiếm được tiền ở thị trường chứng khoán, có người sẽ tiếp tục giữ tiền lại trong thị trường chứng khoán, chờ biến thành nhiều tiền hơn." Ngay lập tức thị trường chứng khoán giảm, thua lỗ chính là họ.
"Có người thì lại rút tiền ra mua nhà." Đúng là đuổi kịp kiếm lớn nhờ thị trường chứng khoán, rồi lại kiếm lớn nhờ nhà ở.
"Hiện tại các khoản đầu tư từ bên ngoài vào Kinh Thành nhiều, rất nhiều sinh viên đại học ở lại Kinh Thành làm việc, về sau họ cũng muốn mua nhà, giá nhà mà giảm thì đúng là nằm mơ, chỉ có thể cầu nguyện giá nhà đừng tăng quá nhanh thôi."
"Trước kia còn có thể hy vọng, chờ đơn vị chia nhà, giờ thì hết hy vọng đó rồi."
"Hơn nữa có nhà trong tay, cho thuê cũng tiện." Nói cũng đã nói rồi, có mua nhà hay không thì tùy thuộc vào suy nghĩ của mỗi người thôi.
- Ha ha ha, hôm nay ta mới phát hiện tiêu đề sai, đến thứ hai ta tìm biên tập đổi đi, đương nhiên không liên quan đến việc đọc truyện (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận